Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2116: Chương 2116: Chương 2115




Bên ngoài rất nhiều người tụ tập ở đó, mấy thím còn có một đám nhóc, trong đó có Tiểu Phương cũng an toàn đã trở về.

“Chị Linh Linh.” Tiểu Phương nhanh chóng chạy tới bên người Diệp Linh.

“Tiêu Phương, em không sao chứ, Vương Hạo kia có bắt nạt em không?”

Diệp Linh kéo lại tay Tiểu Phương.

Tiểu Phương vô cùng cảm kích lắc đầu: “Chị Linh Linh, em không bị bắt nạt, cám ơn chị và anh A Sinh đã cứu em.”

Lúc này đám nhóc vây quanh, vô cùng sùng bái nhìn Diệp Linh: “Chị xấu xí, chị thật sự là lợi hại đó!”

“Đúng vậy em Linh Linh à, lần này thật sự phải cảm tạ em và A Sinh thật tốt, nếu như không có hai em, bọn chị cũng không biết nên làm gì!”

Bị nhiều người như vậy quay chung quanh cảm kích, Diệp Linh ngượng ngùng, cô xua xua tay: “Đều là việc nhỏ, những thứ này đều là việc em và A Sinh nên làm.”

Lúc này một giọng nói tức giận vang lên: “Chúng mày mau buông ral Chúng mày thực sự ăn gan hùm mật gấu, dám động đến ông đây, bọn mày có biết tao là ai không?”

Diệp Linh lúc này mới nhìn thấy Vương Hạo, Vương Hạo bị trói gô lại, hình như còn bị người ta đánh một trận, trên mặt chảy máu, vô cùng chật vật.

Vương Hạo là con một của Vương gia đại gia ở đây, từ nhỏ đã làm xăng làm bậy, vẫn chưa có người nào dám quản chế hắn ta, hắn coi trọng Tiểu Phương, bắt cóc Tiểu Phương tới, đêm qua chuẩn bị cưỡng hiếp cô bé.

Ai ngờ cửa phòng bị đạp ra, vài kẻ mặc đồ đen vóc người hung hãn tiến lên, không nói không rằng dùng một bao tải đen bao lại hắn, sau đó quyền đấm cước đá đánh hắn tơi bời một trận.

Cho nên Vương Hạo đã phẫn nộ tới cực điểm, hắn dữ tợn đe dọa và uy hiếp mọi người.

Người nơi này đều rất chán ghét người Vương gia, nhanh chóng có một thím mắng: “Vương Hạo, mày thực sự không biết xấu hổ, tự mày xem mày đã ức hiếp bao nhiêu cô gái tốt, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, tao thấy mày sẽ không chết yên!”

Vương Hạo không cho là đúng, còn vô cùng phách lối cười nói: “Tao nhìn trúng bọn nó, đó là phúc khí của bọn nó, có thể hầu hạ tao là bọn nó đã tu mấy kiếp.”

“Mày!”

Mặt của Vương Hạo đã dày đến mức khoan cũng khó thủng, kèm theo tam quan vặn vẹo, thật sự là làm người ta chắt lưỡi.

“Anh!” Lúc này Vương Ny Nhi vội vã chạy tới.

“Ny Nhi, em tới đúng lúc lắm, đám người này không muốn sống nữa, dám động thủ với anh, anh gọi điện thoại gọi một nhóm người qua đây, đập nát chỗ các bà ta, ngày hôm nay anh nhất định phải cho mấy bà ta thấy một chút lợi hại, để đám đó quỳ xuống kêu cha gọi mẹ!” Vương Hạo hung ác nói.

Vương Ny Nhi cũng rất tức giận, cô ta chống hai cánh mập mạp lên hông mình, vênh mặt hất hàm nhìn người chung quanh: “Chúng mày đám hạ tiện này có phải tạo phản rồi không, anh trai của tao là người mà chúng mày dám đụng?”

Diệp Linh nhanh chóng kéo mấy thím cùng đám nhóc đến phía sau mình: “Không liên quan gì với bọn họ, là tao sai người làm!”

“Mày?” Vương Ny Nhi nhìn vết sẹo trên má phải Diệp Linh: “Mày lại là con Thị Nở từ đâu chạy tới?”

Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng, đáp lại một cách mỉa mai: “Tao có xấu cũng xâu qua được mày sao, mày khiêm tôn xưng thứ hai, không có ai dám xưng thứ nhất.”

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói Vương Ny Nhi xấu xí, nên Vương Ny Nhi luôn định nghĩa mình ở hàng ngũ “đẹp như tiên”, cho dù có mập, đó cũng là Dương quý phi lấy mập là đẹp, bây giờ bị Diệp Linh mỉa như thế, Vương Ny Nhi liền phẫn nộ.

“Mày dám mắng tao!” Vương Ny Nhi tiến lên, giơ tay lên muốn hung hăng cho Diệp Linh một cái tát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.