Tiêu Thành buông lỏng chân, bọn thủ hạ nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, lão đại ngày hôm nay đây là thế nào, xuất thủ mạnh như vậy, nhìn như tâm trạng không tốt lắm.
Tên lão đại đó cũng xui xẻo, ngay lúc Tiêu Thành khó chịu đi lên hứng đạn, cũng không thể trách Tiêu Thành xem gã thành cái bia để bắn.
“Lão đại,” lúc này một thủ hạ vội vã tiến lên: “Điện thoại tới, có người tìm anh ạ.”
Tiêu Thành không có biểu cảm nào, thần sắc lười biếng thờ ơ: “Không tiếp, nói tao đã chết rồi.”
Nói xong anh thu chân, phân phó nói: “Xử lý chỗ này đi.”
Anh nhấc chân muốn đi.
Thủ hạ đang cầm điện thoại di động: *“..” hắn có nên nói cho biết với người khác là lão đại… đã chết rồi không? . ngôn tình hoàn
“Lão đại, người này tìm anh có việc gâp, nói Tô tiêu thư đã xảy ra chuyện!”
Cái gì?
Phía trước bước chân Tiêu Thành đột nhiên bị kiềm hãm, môi mỏng nhấp nhẹ, trực tiếp vỗ má tên thủ hạ kia: “Sao không nói sớm?”
Tiêu Thành đoạt điện thoại di động đi: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành gia, không xong, em mới vừa tiễn Tô tiểu thư đến sân bay, ở trong sân bay người Tiêu lão gia tử mang Tô tiểu thư đi, em thấy Tô tiểu thư đi hướng Tiêu gia đại trạch!”” Bên kia tài xế khẩn cấp báo cáo.
Mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành đều âm xuống, cúp điện thoại anh nhanh chóng lên xe Jeep, đạp chân ga, chiếc deep lái đi như bay.
Chỉ để lại bụi bặm và đuôi xe phách lối đẳng sau.
Bọn thủ hạ nhìn bối rối, lão đại đây là thê nào, nhât định đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, mới để lão đại đột nhiên biến sắc, gấp gáp đến mức muốn biến ô tô thành máy bay để lái!
“Vừa rồi trong điện thoại nói gì vậy?”
“Không nói gì, chỉ nói chuyện của Tô tiểu thư.”
Tô tiểu thư?
Những thủ hạ này một giây đã hiểu, lão đại sẽ không phải đã thích Tô Tiểu Đường rồi chứ?
Có thể để cho lãng tử tình trường động tâm, xem ra vị Tô Tiểu Đường này thực sự không đơn giản.
Tiêu Thành đi thăng một đường đên Liễu Tiêu gia đại trạch, người hầu ý đồ ngăn lại anh: “Đại thiếu gia, lão gia tử ở bên trong tiếp khách, ngài không thể cứ như vậy xông vào, tôi thông báo trước một tiếng đã!”
Lời này vừa dứt: “rầm” một tiếng, Tiêu Thành trực tiếp đá văng cửa Tiêu gia đại trạch.
Trong phòng khách, Tiêu lão gia tử và Tiêu Đình Đình đều ở đây, còn có Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn lại, Tiêu Thành là sầằm mặt tiến vào, trên người anh dính khí lạnh nơi bến tàu, e rằng mới vừa thấy máu, còn có mùi vị máu tanh, vừa nhìn đã biêt không dê trêu.
Tô Tiểu Đường còn định nhìn nữa, thế nhưng Tiêu Đình Đình đã chạy qua, ả khoác lên cánh tay rắn chắc của Tiêu Thành: “A Thành, anh tới rồi.”
Vừa rồi Tiêu lão gia tử đã nói, Tiêu Thành chẳng mấy chốc sẽ cưới Tiêu Đình Đình, anh rất nhanh sẽ là rễ Tiêu gia.