Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2194: Chương 2194: Chương 2193




“Chua?” Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua mắy tiệm ăn: “Muốn ăn cái gì, anh mua cho em, em đứng tại chỗ chờ anh, đừng đi lung tung.”

Anh xoay người đi mua.

..” Người đàn ông này lúc này lại hồ đô.

“Chồng!” Diệp Linh gọi lại anh.

Cố Dạ Cần dừng bước lại.

“Trở về!”

Cố Dạ Cần chạy trở về: “Làm sao vậy?”

Diệp Linh kéo anh lại bàn tay, chậm rãi dẫn dắtbàn tay anh đến trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.

Cố Dạ Cần nhanh chóng ý thức được cái gì, anh khiếp sợ ngắng đầu, trực tiếp đụng phải tròng mắt toái sáng của Diệp Linh.

Diệp Linh hờn dỗi nhìn anh: “Chồng, nơi đây đã có tiểu Cố thiếu của anh, anh sắp có con trai rôi nha.”

Dưới ánh trăng bóng kết thành đôi, cùng người tỉ tê chuyện nhân sinh.

Cố Dạ Cần và Diệp Linh chương 2079 Trong nhà lại thêm một em trai nhỏ, Có Vũ cô đây lại có em trai, thân làm chị, trong nhà càng náo nhiệt hơn.

Mẹ ở cử, bố bất chấp sự phản đối của mọi người, nhất quyết một mình mang con về.

Mang thì mang đi! Ngày mà mẹ hết ở cử, không biết bố và mẹ ở trong phòng làm cái gì, hai giờ trôi qua vậy mà vẫn chưa không ra ngoài. Rồi thì hay lắm, đợi bà nội tới thăm, em trai đã tè dàm, khóc thét không ngớt.

Chính là buổi tối đó, bà nội mang em trai đi, phạt bố đứng hối lỗi với tường.

Ở trong trí nhớ của Cô Vũ, bô bên người vẫn không có những người phụ nữ khác, đừng nói oanh oanh yến yến, ngay cả con muỗi cái cũng không có, bởi vì mẹ rất biết cách quản chồng.

Có một lần, bố có một cuộc xã giao từ chối không được, khi về nhà, mẹ ở trên người bố nghe thấy được mùi nước hoa của phụ nữ.

Khá lắm, mẹ cầm lấy áo sơmi bố phát tác tại chỗ, khóc lê hoa đái vũ, còn đạp rớt giày cao gót thủy tinh đang đi.

Bố liều mạng giải thích, bố tuyệt đối không có người phụ nữ nào, thế nhưng đám giám đốc đối tác có mang theo phụ nữ, bố chắc là bị dính mùi nước hoa vào.

Mẹ không tin, kiên quyết đuổi bố ra khỏi cửa phòng, đêm đó, bố ở ngoài cửa ngồi một đêm.

Ngày hôm sau, vị thủ phủ đại nhân đó mang theo gương mặt gấu trúc đi làm.

Buổi tối bố tiếp tục dỗ mẹ, mẹ ngồi ở trên giường, trên người mặc chiếc váy ngủ sa mỏng hồng nhạt, một bên dây váy ngủ đã chảy xuống xuống phía dưới, lộ ra da thịt mềm mại nõn nà mới vừa tắm bồn hoa hồng, mẹ còn khóc lóc, dáng vẻ làm bộ kia thực sự khiến người đàn ông nào cũng chạy không thoát.

Bố bị mẹ khóc điến phiền nào, trực tiếp đè lên mẹ, mẹ lại đuổi bố ra ngoài.

biêt người ta rât hay ghen mà.”

“Linh Linh không thể không có chồng được, Linh Linh thật sự yêu chồng mà, chồng chỉ có thể là của một mình Linh Linh thôi.”

Cô bé đứng ở ngoài cửa, nghe được một tiếng đã nổi hết da gà da vịt, thế nhưng đêm đó, bố lại rất hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.