Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2208: Chương 2208: Chương 2207




Đám phú nhị đại cách vách cũng sôi trào: “Trời ạ Triệu ca, anh nói thật hay giả vậy?”

Ngay từ đầu Triệu Kiệt đã muốn chinh phục Hà Băng, hắn nghe đồn Hồng Khẩu có một vị Băng mỹ nhân đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt sắc, phú nhị đại nào cũng không giải quyết được cô, Triệu Kiệt cực kỳ có kinh nghiệm đối phó phụ nữ, dưới sự giật dây của mọi người, hắn bắt đầu theo đuổi Hà Băng, muốn chinh phục Hà Băng.

Thế nhưng hắn theo đuổi trọn nửa năm, Hà Băng căn bản chẳng lung lay, thậm chí cũng không chịu lộ mặt, làm cho Triệu Kiệt hết sức khó chịu.

Triệu Kiệt ở phương diện phụ nữ chưa bao giờ thất bại, hắn vì theo đuổi Hà Băng mà không gái gú suốt nửa năm, hoàn toàn là dùng chân tình thật sự theo đuổi.

Tán không đổ Hà Băng khiến hắn rất mắt mặt, thế nhưng anh lại phát hiện từ sau khi để ý đến Hà Băng hắn lại nhìn những người phụ nữ khác không thuận mắt nữa rồi, ngày nhớ đêm mong Hà Băng.

Cô gái đẹp kia được Triệu Kiệt ôm trong lòng, hăn nhớ tới khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ kia và đường cong phát dục thiếu nữ của Hà Băng, trong lòng liền bốc lên một hồi tà hỏa: “Chúng mày đều biết tao đã duyệt nữ vô số, nên tao có thiên phú, phụ nữ vừa đứng trước mặt tao, tao sẽ biết đứa nào còn trinh, Hà Băng này chính là một đôi giày rách, cô ta đã sớm bị đàn ông chơi qual”

Đám phú nhị đại kia tin tưởng không nghi ngờ với “thiên phú” của Triệu Kiệt, bọn họ nhao nhao nói.

“Mẹ nó, Hà Băng nhìn bề ngoài như trinh tiết liệt nữ ấy, ai cũng không tán đổ, không ngờ đã bị chơi qua rồi.”

“Hà Băng hình như chỉ mới 21 tuổi! Cô ta rốt cuộc bao lớn đã bị đàn ông làm thế.”

“Chúng mày đoán thăng đó là ai, bên người Hà Băng cũng không có thằng đực rựa nào mà.”

“Ai biết được, nói chung đừng trông mặt bắt hình dong, Hà Băng này chính là một con dâm phụ.”

Đường Ngọc ở một bên nghe bọn hắn nói chuyện, của chữ chữ câu câu đều giống như kim châm đâm vào lòng anh ta, anh ta khiếp sợ, đột nhiên đau đón, đồ kị, sau đó phẫn nộ.

Bọn họ lại dám nói Hà Băng là“ một đôi giày rách” là“dâm phụ”, Đường Ngọc chỉ cảm thấy trong lồng ngực dấy lên lửa giận, anh ta không cho phép bắt luận kẻ nào sỉ nhục Hà Băng, sỉ nhục cô gái mà anh ta yêu.

Đường Ngọc dứt khoát đứng dậy, đi vài bước tới ghế lô sát vách, hai mắt anh ta đỏ bừng nhìn Triệu Kiệt: “Triệu Kiệt, ai cho phép mày nói Băng Băng như vậy, tao cảnh cáo mày mau ngậm cái miệng thúi của mày lại!”

Đường Ngọc tới, đám phú nhị đại cứng đờ, bởi vì Đường gia tài cao thế lớn, bọn hắn căn bản không dây vào nỗi, dĩ nhiên không dám đắc tội Đường gia thái tử gia Đường Ngọc.

“Đường… Đường thiếu, sao anh lại tới đây, vừa rồi… vừa rồi chúng tôi uống chút rượu, nói chơi thôi.”

So với những tên phú nhị đại kia, Triệu Kiệt không hề sợ, bởi vì Triệu gia và Đường gia ngang nhau, chỉ là Đường gia thái tử gia Đường Ngọc tâm cao khí ngạo, mà vị Triệu đại thiếu Triệu Kiệt này chơi bời lêu lổng, là một kẻ sống tạm bợ.

“Ôi, đây là ai, dĩ nhiên là Đường thiếu!

Đường thiếu, anh tới đúng lúc lắm, nghe nói hai nhà Đường Dương sắp có đám cưới, mọi người đều là bạn bè, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh một câu, Hà Băng chính là một đôi giày rách, sớm đã bị người đàn ông khác chơi qua, anh ngàn vạn lần dừng đổ võ cho thằng khác, xanh cỏ trên đầu.” Triệu Kiệt phách lối cười ha ha.

Triệu Kiệt và Đường Ngọc vốn chính là đối thủ một mắt một còn, nghe nói Hà Băng sắp gả cho Đường Ngọc rồi, trong lòng Triệu Kiệt rất cay, người phụ nữ hăn không có được dựa vào cái gì để Đường Ngọc có được, cho nên bây giờ hắn châm chọc Đường Ngọc đồ vỏ người khác.

Bất kỳ người đàn ông nào đều không chấp nhận được sự nhục nhã như vậy, Đường Ngọc siết chặt quyền: “Triệu Kiệt, vừa rồi mày nói cái gì, có bản lĩnh lặp lại lần nữa!”

“Nói thì nói, tao nói Hà Băng sớm đã bị người đàn ông ch —.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.