Tiêu Vũ hừ một tiếng: “Bố không thích con cũng không sao, dù sao đợi bố chết, tất cả Tiêu gia đều là của con.”
Tiêu Đình Đình gật đầu tán dương: “Con mẹ sẽ làm nên đại sự.”
Ăn xong cơm tối, Tiêu Đình Đình vào phòng tắm, tắm chính mình thơm ngát, sau đó ả bưng một ly cà phê, gõ lên cửa thư phòng.
“Vào.” Bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Tiêu Thành.
Tiêu Đình Đình đầy cửa mà vào, hiện tại Tiêu Thành ngồi trên ghế, một tay kẹp theo điêu thuôc lá, tay kia lật xem văn kiện, nghiễm nhiên dáng vẻ của một đại lão.
Tiêu Đình Đình vô cùng hài lòng với Tiêu Thành, cũng chỉ có Tiêu Thành mới có thể để tra nữ như ả quay đầu lại, ba năm nay Tiêu Thành nuôi Tiêu gia càng ngày càng lớn, địa bàn nuốt chửng cũng càng ngày càng nhiều, danh tiếng vô lượng, hơn nữa, cuộc sống vợ chồng của ả và Tiêu Thành cũng…vô cùng chất lượng, hài hòa.
Có đôi khi Tiêu Đình Đình cảm thấy, ả trời sinh chính là để người đàn ông Tiêu Thành này chỉnh phục.
Tiêu Đình Đình lắc lắc eo nhỏ tiến lên, đặt cà phê ở trong tay Liễu Tiêu Thành, sau đó ỏn ẻn nói: “A Thành, đã khuya lắm rồi, đừng làm việc nữa, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi!”
Tiêu Thành hút một hơi thuốc, cũng không ngắng đầu nhìn Tiêu Đình Đình: “Em ngủ trước đi.”
“A Thành, anh không muốn ngủ chung với người ta sao?” Tiêu Đình Đình ôm lấy cánh tay Tiêu Thành, hận không thể dính cả người vào trên người anh: “Chúng ta đã xa nhau rất nhiều ngày rôi, lẽ nào em không nhớ người ta?”
Tiêu Thành lúc này mới thả văn kiện xuống, vươn bàn tay như có như không xoa mái tóc Tiêu Đình Đình, tiếng nói trầm thấp từ tính mang theo vài phần dỗ dành cưng chiều, thế nhưng tỉ mỉ nghe lại hình như cái gì cũng không có, rất có lệ nhạt nhẽo: “Ngoan, tự mình ngủ, tối nay anh có việc.”
“A Thành, có chuyện gì quan trọng hơn với xuân tiêu một khắc của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta tách ra mấy ngày này để những người phụ nữ khác bò lên trên giường của anh rồi!?” Tiêu Đình Đình nửa u oán nửa nũng nịu nhìn Tiêu Thành.
Tiêu Thành bị cô quấn quít lấy cũng không cự tuyệt, điều thuốc lá giữa ngón tay đưa tới bên môi hút một hơi, sau đó tròng mắt nhìn Tiêu Đình Đình, chậm rãi phun làn khói trong miệng một trên mặt Tiêu Đình Đình, bộ dáng kia vô cùng xấu xa: “Làm sao, vài ngày chưa dạy dỗ em, muốn rồi?”
Anh vừa nói vừa cười, lồng ngực to lớn kia phập phồng theo tiếng cười nhẹ, thô ngôn tục ngữ, ánh mắt không kèm chế được, diễn dịch vẻ hư hỏng từ trong Xương của một người đàn ông vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiêu Đình Đình toàn thân mềm nhũn, bị kiểu đàn ông này mê hoặc, ả ngắng đầu hướng đến môi Tiêu Thành hôn.
Tiêu Thành quay đầu tránh khỏi, bàn tay mang theo thuốc lá chống lên trán ả, đầy ả ra xa: “Nghe không hiểu lời anh à, đi ngủ đi.”
Tiêu Đình Đình u oán: “A Thành, nếu nhưữ đêm nay anh không theo em, em liền nói cho bố em biết, đến lúc đó bố em cũng sẽ không mang vị đại ca cầm đầu kia gặp anh đâu!”
Nói đến vị đại ca cầm đầu kia, Tiêu Thành thờ ơ hút một hơi thuốc, đôi mắt đen giữa tầng tầng khói mù càng trở nên sâu thẳm cao thâm, khiến người ta thấy không rõ: “Lúc đầu đã nói mấy ngày trước lão gia tử sẽ mang vị đại ca cầm đầu gặp anh, thế nhưng anh ta sao lại không tới, quyt hẹn anh à?” . Truyện Đông Phương
Tiêu Đình Đình lại ôm lấy cánh tay Tiêu Thành: “Bố em và vị đại ca đó sao có thể quyt hẹn anh chứ, nhưng là bây giờ cảnh sát hình sự quốc tế đang điều tra sát sao vị đại ca đó, đã nhìn chòng chọc ông ta mấy chục năm rồi, nếu như không phải vị đại ca kia hành tung quỷ dị, đến nay vẫn chưa ai nhìn thấy mặt thật của ông ta, ông ta sớm đã bị bắt đi.
Chúng ta kết hôn ba năm nay bố em đều đã dẫn Tứ Đại Nguyên Lão năm đó cùng nhau gây dựng sự nghiệp cho anh làm quen, hiện tại anh nắm giữ tất cả bến tàu Hồng Kông, một nhà độc quyền, bố em và Tứ Đại Nguyên Lão đều đã công nhận anh, thế nhưng, vị đại ca kia còn cảm thấy cần khảo sát anh, nếu không phải là em thích anh, nũng nịu với bố em đã lâu, bố em cũng sẽ không cùng Tứ Đại Nguyên Lão không ngừng khuyên bảo vị đại ca đó tới gặp anh, anh cứ kiên trì chò một chút, bố em đã nói mấy ngày nay sẽ dẫn là sẽ dẫn, đến lúc đó vận may của anh đã tới rồi.”