Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2255: Chương 2255: Chương 2254




Những thủ hạ của Lão Hồ lúc đầu cũng chuẩn bị rút súng, thế nhưng thủ đoạn “chỉnh” Lão Hỗ hùng hỗ của Tiêu Thành thực sự vô cùng mạnh mẽ tàn nhẫn, lập tức kinh hãi tại chỗ.

Đám thủ hạ kia đều sợ nhìn Tiêu Thành, không dám động.

Bên người Tiêu Thành tuy là không có thủ hạ, thế nhưng bên ngoài còn nhiều người của anh.

Lão Hỗ thanh tỉnh một chút, nòng súng lạnh như băng hướng về phía đầu của anh, hắn nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng: “Thành gia, Thành đại gia, xin…

xin lỗi, tôi không dám, anh đừng làm tôi bị thương, bằng không sẽ không tiện ăn nói với chủ tử của tôi.”

Nhắc tới cái này, Tiêu Thành buông Lão Hỗ ra, sau đó vươn tay lôi Hà Băng vào phòng tắm.

Phòng tắm.

Nơi đây ngăn cách tất cả nguy hiểm và hỗn loạn bên ngoài, chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thành buông lỏng Hà Băng ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi…”

Hai người đồng thời lên tiếng, nói hai chữ giống nhau – xin lỗi.

Hà Băng tiến lên, vươn tay ôm lấy Tiêu Thành, cô dán khuôn mặt nhỏ vào buồng tim của anh, nghe nhịp đập có lực thình thịch để cô có cảm giác an toàn: “Xin lỗi, mẹ em bay tới tìm anh, thiêu chút nữa đã bị Tiêu lão gia tử phát hiện, nên em không thể làm gì khác hơn là lộ diện, bị bắt lại.”

Tiêu Thành giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của cô, khẽ rủ mi, môi rơi trên tóc cô: “Người nên xin lỗi là anh, nếu không phải do anh, mẹ và em sẽ không đặt mình trong hiểm cảnh.”

Hà Băng lắc đầu, lòng thành của anh, cô hiểu, lòng thành của cô, anh cũng hiểu, phần ăn ý này không cần nhiều lời: “Anh bây giờ thế nào, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”

Hà Băng đau lòng nhìn anh.

Tiêu Thành thấy đôi mắt sáng ươn ướt kia của cô, tất cả đau lòng thương yêu của cô đối với anh đều ẩn nhẫn khắc chê trong hai tròng mắt của cô, vừa rôi cô không lên tiếng ngăn cản anh, hiện tại cô cũng không trách cứ anh, cô hiểu sứ mạng và tín ngưỡng của anh, cô chỉ là rất đau lòng rất rất đau lòng anh.

Tiêu Thành giữ lại sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Yết hầu trên dưới cuộn, anh định lực tốt, hút cũng không đến mức phê pha lâng lâng như Lão Hổ, nhưng bây giờ máu anh sôi trào, bị giày vò không nhẹ.

Môi của cô mềm mại ngọt ngào khiến anh mê luyến không ngớt.

Tay Hà Băng để trên ngực anh, cô đã cảm thấy anh khó chịu, nếu như vậy có thể khiến cho anh thoải mái một chút, cô dĩ nhiên sẽ nguyện ý toàn lực phối hợp.

Hai tay Hà Băng ôm cỗ anh, nhón chân lên to gan đáp lại.

Rất nhanh, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa vọng đến tiếng Lão Hỗ: “Thành gia, vừa rồi chủ tử nhà tôi gọi điện thoại tới, bảo tôi dẫn anh tới gặp ngài ấy.”

Tiêu Thành phải đi gặp tên đại ca cầm đầu.

Tiêu Thành chậm rãi buông lỏng Hà Băng ra, giúp cô lau sạch nước bên khóe miệng, khàn giọng nói: “Đợi ở chỗ này, không được đi đâu, sẽ có người mang em ra.”

Hà Băng ngắng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: “Tiêu Thành, anh đi đi, không cân lo lắng cho em.”

Tiêu Thành xoa xoa mái tóc cô, cuối cùng nói hai chữ: “Đừng sợ.”

Anh nói, đừng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.