“Hà tiểu thư, cô đừng ép anh Minh, là…à tôi và anh Minh từng có… da thịt gần gũi, tôi sợ mang thai, nên liền lén uống huốc tránh thai.”
“Thế nhưng Hà tiểu thư, cô đừng hiểu ầm, tôi và anh Minh không phải như cô ưởng tượng đâu, anh Minh là thích cô, ôi cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có hể ở lại cạnh anh Minh chăm sóc anh ấy, cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi…”
Lý Kỳ oa oa nói một tràng, mặt ngoài nhún nhường vì lợi ích toàn cục, kì thực ại đỗ dầu thêm lửa.
Anh sáng trong mặt Hà Băng tan rả, rât sớm trước đây cô từng nói cô là một người trong mắt không chấp chứa được một hạt cát, tuyệt đối không chấp nhận phản bội, dù là tinh thần hay là thân thể, cũng khiến cô buồn nôn.
“Tiêu Thành, tôi hiện tại không muốn nghe cô ta nói, cô ta đang nói cái gì, tôi đều không tin, hiện tại tôi chỉ muốn nghe anh nói, thuốc tránh thai này đến tột cùng là chuyện gì, anh và Lý Kỳ này rốt cuộc từng ngủ với nhau hay không?”
Hà Băng không thể nào tiếp thu được chuyện này, chuyện này đối với cô mà nói tuyệt đối là sét giữa trời quang, cô không tin lời kẻ nào, chỉ tin tưởng Tiêu Thành.
Cô hiện tại muôn một câu nói của Tiêu Thànhl Diệp Minh mím môi lạnh lẽo, ngay cả trong hai mắt đều tràn ngập tia máu đáng sợ, anh không nói được một lời.
Hà Băng xông lên trước, vươn tay kéo lại ống tay áo của anh: “Anh vì sao không nói lời nào, Tiêu Thành, chỉ cần anh bây giờ nói với tôi không có, tôi sẽ tin, vì sao anh không nói lời nào, im lặng có phải là đại biểu ngầm thừa nhận?”
Diệp Minh nhìn viền mắt đỏ bừng của Hà Băng, tiếng nói trầm thấp lại khàn khàn nói: “Hà Băng, xin lỗi, là anh phụ em.”
Hà Băng cảm giác trong bóng tôi đưa tới hai bàn tay, trực tiếp đẩy cô vào trong vực sâu, anh nói xin lỗi, anh nói phụ cô, thì ra… anh thực sự ngủ với Lý Kỳ rồi.
Hà Băng lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không phải, ta không tin, anh không phải là người như thết”
“Chúng ta mới tách ra bao lâu, anh liền ở cùng Lý Kỳ, vậy tôi là gì, anh đặt tôi ở chỗ nào?”
“Tiêu Thành, tôi hỏi ang, anh và Lý Kỳ từ lúc nào lên giường, là trước chúng ta, hay là sau chúng ta?”
Đêm hôm đó cô chỉ ngủ với anh, anh sao lại ở cùng một chô với Lý Kỳ?
Cô phải hỏi rõ chuyện này, cô vẫn không tin, không phải là như vậy!
Diệp Minh không nói gì, chuyện về buổi tối kia anh khó có thể mở miệng.
Hà Băng chờ mãi, không chờ tới một chữ của anh.
Anh cái gì cũng không nguyện ý nói.
Về chuyện anh và Lý Kỳ thân mật, anh một chữ cũng sẽ không nói cho cô nghe.
Hà Băng thất vọng rồi, thất vọng to lớn nuốt chửng cô, từ khi đến Miêu Cương, thái độ của anh chính là như vậy, xa lánh, từ chối, đẩy cô đi xa, hiện tại anh và Lý Kỳ xảy ra chuyện, anh một câu giải thích cũng không có.
So với chuyện của bản thân, thái độ hiện tại của anh thực sự là rét lạnh lòng cô.
“Tiêu Thành, tôi hận anh, tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Hà Băng cầm bình thuốc trong tay dùng sức đập vào trên người Diệp Minh, sau đó xoay người chạy.
Hà Băng đi.
Trong mắt Lý Kỳ lộ ra đắc ý, màn chiến dịch này cô ta đánh tâm lý, tuy đêm đó là Hà Băng, thế nhưng cô ta hiểu rất rõ Diệp Minh, chuyện đêm đó Diệp Minh tuyệt đối sẽ không nói chữ nào, đây là tu dưỡng của một người đàn ông như anh.
Thế nhưng cái này vừa vặn là một chuyện con gái để ý nhất, anh đã triệt để làm Hà Băng tổn thương.