“Anh theo Diệp Minh nhiều năm, vào sinh ra tử, lại là anh em tốt của Diệp Minh, vậy mà anh dễ dàng tin vào lời nói dối của một người phụ nữ còn đánh đập tàn nhẫn với anh em của mình, thử hỏi nếu như hôm nay tôi không vạch trần lời nói dối của Lý Kỳ, anh em hai người có thể vì thế mà sinh lòng hiềm khích, mang đên cho mọi người họa sát G1019) thân, đây là bất nghĩa.
“Tôi yêu Diệp Minh, vì anh ấy, tôi có thể tự tay hủy diệt những gì uy hiếp đến tôi, vì anh ấy, tôi có thể ruồng bỏ hết thảy đi đến Miêu Cương xa xôi tìm anh ấy, vì anh ấy, ngay mới vừa rồi anh còn dùng giọng nói vênh váo hống hách nói chuyện với tôi tưởng tôi sẽ nói vài câu mềm mỏng cầu xin anh, kỳ thực anh so với ai khác trong lòng đều biết, tôi yêu Diệp Minh, nên càng phải nhường nhịn với người anh em tốt là anh nhiều hơn, không được chính diện vạch mặt anh.
Tình yêu của tôi cổ vũ dũng khí của anh, anh còn trái lại cắn tôi một cái nói tôi và Diệp Minh không thích hợp, tôi thấy anh thực sự là được tiện nghỉ còn khoe mã, bị heo làm mụ óc!” . Ngôn Tình Hay
“Loại người bât trung bât nghĩa bị heo làm mụ óc như anh tôi đã sớm muốn mắng anh, hiện tại không mắng tỉnh anh, sớm muộn gì anh sẽ hại người khác cũng hại chính mình, Chu Siêu, thay vì cứ như châu chấu trên nhảy dưới nhảy trước mặt tôi không bằng anh trở về ngẫm kỹ lại chính mình đi!!”
Lời của Hà Băng đã dứt, nhưng không ngừng quanh quần bên tai Chu Siêu, cả người Chu Siêu đột nhiên cương cứng, con ngươi kịch liệt co rút lại, từ xưa tới nay chưa từng có ai ngôn từ kịch liệt, sắc bén như dao mắng anh ta như vậy, Hà Băng tuyệt đối là người đầu tiên.
Hà Băng nói sai ư?
Không phải.
Cô chữ chữ có lý, câu câu như ngọc.
Sắc mặt Chu Siêu trướng hồng, những lời này như từng cái tát, làm anh ta trong nháy mắt hiểu được cái gì, anh giờ mới hiểu được mình đã đi lệch đường, suýt nữa gây ra đại họa.
Anh ta đã tỉnh táo rồi.
Chu Siêu nhìn cô bé trước mắt này, cô có một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, có thể xuyên thấu lòng người, anh ta rốt cuộc hiểu rõ cô đến tột cùng có mị lực gì khiến Diệp Minh si mê như thế.
Chu Siêu giơ tay lên, hai tay hợp lại cùng nhau, rất cung kính khom lưng, làm một đại lễ với Hà Băng, anh ta xấu hồ lại tâm phục khâu phục nói: “Tôi đây nhận lời chỉ dạy, tất cả sự việc trong quá khứ đều là bởi vì tôi phiến diện mà gây ra, tôi rất xin lỗi, xin lỗi cô.”
Hà Băng hài lòng nhìn Chu Siêu, đại trượng phu co được dãn được, lạc đường biết quay lại, biết sai liền đổi, nhân tài như vậy xứng ở lại cạnh Diệp Minh.
Bên kia, Diệp Minh, Diệp Linh và Hạ Tịch Quán đứng ở dưới bóng cây, ba người thu hết cảnh Hà Băng và Chu Siêu nói chuyện vào đáy mắt.
Diệp Linh không khỏi giơ ngón tay cái lên, thở dài nói: “Trời ạ, chị dâu tôi thực sự quá đỉnh!”
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Diệp Minh bên cạnh, Diệp Minh không nói gì, nhưng anh gắt gao siết tay lại, ánh mắt vẫn chăm chú vào Hà Băng không nỡ dời đi đã nói rõ tất cả, Hà Băng một lần nữa chắn động đến anh.
“Anh Diệp, Băng Băng tuy tuổi còn nhỏ, thế nhưng em ấy thông minh lanh lợi, trên có thể cùng anh phá án tác chiến, dưới có thê thu phục phó tướng của anh, làm nũng bán manh, lạnh lùng giỏi giang, có thể nhạt cũng có thể ngọt, ba năm trước đây em cũng đã nói, số mạng anh đã định trước em ấy sẽ đi tới cạnh anh, em ấy phù hợp với anh như vậy, thấu hiểu anh lại yêu thương anh.”
Hạ Tịch Quán cười nói.
Ngay từ đầu Diệp Minh lo lắng, anh ngờ tới Chu Siêu sẽ lén lút tìm Hà Băng, nên đi theo.
Thế nhưng, Hà Băng căn bản không cần anh xuất thủ, cô đã hoàn toàn thu phục Chu Siêu.
Diệp Minh thừa nhận mình đã bị rung động, tựa như Hạ Tịch Quán nói, cô phù hợp với anh như vậy, là người bạn tâm giao tri kỉ của anh.
Diệp Minh nhâc đôi chân dài, đi tới, đi tới bên cạnh Hà Băng.