Hà Băng lân đâu tiên nghe anh nói lời như vậy, thì ra anh đã sớm suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.
Anh nghĩ rất nhiều rất chu toàn, đã nghĩ toàn vẹn hết thảy rồi, không để cô chịu uất ức.
Thảo nào đêm nay anh cắn răng không muốn, không phải anh không muốn, mà là anh muốn quan hệ của hai người lại thăng hoa một bước, không có kết hôn, anh e dè chạm vào cô, đây là tất cả thương tiếc của anh với cô.
Hà Băng gối lên buồng tim anh, nghe nhịp đập nơi đó truyền tới từng tiếng “thình thịch thình thịch” mạnh mẽ, âm thanh ấy khiến cô có cảm giác an toàn.
Cô nghĩ, chờ sau khi bọn họ cùng nhau trở về, cô sẽ nói bệnh tình của mình cho anh biết.
Có chị Quán Quán ở đây, còn có anh, tất cả trắc trở đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Diệp Minh, lời này là anh nói đấy nhé, đến lúc đó anh phải cầu hôn với em đó.” Hà Băng mềm mại làm nũng nói, lúc này thực sự cô là một cô gái 21 tuổi rôi.
Diệp Minh thấy dáng vẻ cô như “chỉ cần anh cầu hôn cho thật tốt thì em liền đồng ý gả cho anh”, không khỏi cong khóe môi: “Được.”
Hà Băng ngắng đầu, hôn một cái môi anh.
Diệp Minh muốn đẩy cô ra, đêm nay anh đã dùng hết lực khắc chế lớn nhất để từ chối cô, cô lại quấn lấy trêu lửa nữa thì, anh sợ rằng sẽ không khống chế nồi nữa mắt.
Lúc này tay Hà Băng bò lên cổ anh, thổi khí thì thầm nói: “Diệp Minh, em muốn anh.”
Diệp Minh khựng lại, mấy giây sau liền xoay người đè cô xuống.
Trâu già gặm cỏ non, Diệp Minh lại lần nữa được thể nghiệm sung sướng sức sống và nhiệt tình của cô gái trẻ tuổi.
Sáng sớm, Hà Băng lê cơ thê đã như vỡ vụn nhanh chóng chạy về phòng mình, cô đứng ở phòng tắm nước nóng.
Hai cánh tay gầy ôm lấy chính mình, cô mặc nước ấm thư thích từ đỉnh đầu đổ xuống, khuôn mặt nhỏ ửng lên vài vệt đỏ. . Chương mới nhất tại { TRЦмt rцуen.VЛ }
Cô bây giờ giống như là lá chuối dưới mưa, điềm đạm đáng yêu lại đượm vẻ khó khăn lắm mới nở rộ, kiều diễm kinh tâm động phách.
Bên này Diệp Minh nghiêng sang một bên, anh vươn cánh tay có lực tìm cô, muốn ôm cô ngủ tiếp một hồi.
Thế nhưng bên người trống không, không có người nào.
Diệp Minh chậm rãi mở mắt ra, sau mấy giây nhập nhèm anh khôi phục lại tỉnh táo, Hà Băng đã đi rồi.
Anh lập tức từ trên giường ngồi dậy, tấm chăn màu xanh đen trượt đến vùng bụng dưới, trên làn da màu đồng nửa thân dưới đã có mấy vết cào ái muội.
Vén chăn lên, anh dùng ngón trỏ thon dài câu quần lót ném trên mặt đất qua đây, mặc vào người.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Chu Siêu đây cửa mà vào: “A Minh, cậu đã tỉnh?”
Diệp Minh thân cao chân dài đứng lặng ở bên giường, đưa lưng về phía anh ta mặc quân áo.
Nắng sớm tinh khôi ngoài cửa sổ xuyên qua cửa số chiếu lên bả vai dầy rộng của người đàn ông, dát lên ánh vàng kim, anh đang mặc áo sơmi màu đen, bả vai hùng hậu vai tuyến cùng xương bả vai cường tráng phía sau gắn kết thành một khe núi gợi cảm, sau lưng anh cũng có mắy vết cào.
Chu Siêu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn một chút máu tờ kết quả xét nghiệm máu trên tay: “A Minh, độc tố bên trong cơ thể cậu đã biến mất gần hết rồi, chúng ta nên trở về thôi, bên trên truyền đến tin tức, toàn bộ đường dây đen* tuy đã bị nhổ tận gốc, nhưng cánh tay trái của đại ca cầm đầu – Bò Cạp nhanh chóng tẩu thoát, đồng thời lại phạm tội ở một khu vực ở Nam Phi rôi, Bò Cạp là con nuôi của đại ca câm đầu, gã hẳn rất nhanh sẽ liên lạc với cậu, cho nên A Minh, cậu tạm thời vẫn không thể khôi phục thân phận, cậu chính là Tiêu Thành.”