Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2359: Chương 2359: Chương 2358




“Vâng.” Hai người làm nữ lui xuống.

Diệp Minh đi tới bên giường, vươn tay vén chăn lên: “Qua đây, ăn cơm tối.”

“Dạ,” Hà Băng ngồi dậy, đôi chân ngọc giãm trên thảm mềm xốp: “Mang dép HO II ° Cô bảo anh mang dép cho cô.

Con nhóc này!

Diệp Minh quỳ gối xuống, xỏ đôi dép màu hồng vào chân cô: “Còn muốn mặc cái gì nữa, có muốn mặc quần hay không?”

Lòng bàn tay to theo đôi chân dài cô trượt lên.

Hà Băng nhanh chóng đè xuống bàn tay anh, mặt cong mày cười lây lòng: “Từ bỏ, tha cho em đi.”

Diệp Minh lúc này mới đứng thẳng thân, anh hướng về phía cô gái mở rộng cánh tay cường tráng của mình: “Có muốn ôm một cái không?”

Bàn ăn ở đó, chỉ cần đi vài bước.

Hà Băng nâng đầu nhỏ nhìn anh: “Đừng ôm, em muốn cõng.”

Diệp Minh xoay người lại, ngồi xổm người xuống đưa tắm lưng anh tuấn về hướng cô, vỗ võ: “Leo lên.”

Hà Băng nhanh chóng leo lên lưng anh, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh.

Diệp Minh nâng mông cô, cõng cô đến bàn ăn.

Cả nhà tải ứng dụng truyện hola về đọc khích lệ nhóm nhé!

Hà Băng chôn khuôn mặt nhỏ ở cổ anh trong, bả vai anh rất dày, phía sau lưng hồn hậu, bước chân trầm ổn, được anh cõng, vĩnh viễn không sợ ngã.

Bờ vai anh có thể che gió che mưa cho bất kỳ một người phụ nữ nào, tràn đầy sức mạnh và cảm giác an toàn.

Hà Băng mật bô, trong nội tâm cô khát vọng một cây đại thụ che tròi yêu thương mình, hiện tại Diệp Minh cho cô tất cả, bù đắp tiếc nuối của cô.

Diệp Minh đặt cô trên ghế, sau đó đưa bát cơm tới trước mặt cô, còn muốn nhét một đôi đũa vào tay cô: “Nhiều cơm như vậy phải ăn hết, không cho chừa lại.”

Nhiều như vậy?

Hà Băng chau hàng mày thanh tú, mấy ngày nay bởi vì trị liệu khiến khẩu vị cô rất không tốt, đồ cô ăn chẳng mấy chốc sẽ nôn ra.

Cô không muốn ăn nhiều cơm như vậy.

Bụng cũng không đói.

Cô nâng đầu nhỏ nhìn người đàn ông, làm bộ đáng thương nhìn: “Diệp Minh…”

“Không có thương lượng.” Người đàn ông đáp.

Mấy ngày không gặp cô gầy đi rất nhiều, anh ôm vào trong ngực một chút phân lượng cũng không cảm giác được, anh muốn nuôi cô béo một chút.

Cô như vậy luôn cảm giác gió thổi qua một cái liền bay ngay.

Hà Băng cầm đũa lên, gắp mấy hạt cơm đặt trong miệng.

Lúc này đỉnh đâu liên vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Còn ăn như vậy nữa, anh liền đút em đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.