Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2369: Chương 2369: Chương 2368




Diệp Linh lắc đầu: “Vẫn chưa, chúng em đã đi treo giải thưởng cho những ai quyên tặng tủy, thế nhưng không một ai có thể thành công ghép tủy với Băng Băng, chất độc này phát triển quá nhanh mạnh, một khắc cũng không thể đợi.”

Diệp Minh nghe, im lặng.

Một phút sau, anh đứng dậy, trầm giọng nói: “Làm kiểm tra cho anh thử, xem anh có thể ghép tủy thành công không?”

Làm xong kiểm tra đã là chuyện của nửa giờ sau rồi, Diệp Minh mới ra rồi phòng chẩn trị, liền thấy một thân ảnh quen thuộc, Đường Ngọc tới.

Đường Ngọc đến thăm Dương Kim Đậu.

Diệp Minh đột nhiên nheo lại cặp mắt đen, trong khoảng thời gian này anh rất bận, đã quên đến một nhân vật như Đường Ngọc, cậu ta tại sao còn chưa biến mắt?

“Anh, tên Đường Ngọc này thực sự là bám dai như đỉa, hắn một mực gây xích mích quan hệ mẹ con Băng Băng, đáng hận là mẹ Băng Băng đên bây giờ còn chưa xem thấu bộ mặt thật của Đường Ngọc, còn muốn Đường Ngọc trở thành rễ hiền của mình!” Diệp Linh tức giận nói.

Diệp Minh chau mày kiếm, anh không biết trong khoảng thời gian anh không có ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thảo nào cô tâm tình bất định, gầy đi nhiều như vậy, thảo nào cô dùng sức ôm anh như thế, từng lần một nói nhớ anh.

Diệp Minh rất tự trách, cô là một cô gái ngoan đến vậy, việc gì cũng không hé răng nói cho anh biết, cô luôn một mình gánh chịu tất cả.

Anh nên biết đến sớm một chút, sớm một chút ở bên cạnh cô.

“Đường Ngọc giao cho anh.” Diệp Minh trầm giọng nói.

Diệp Linh hai mặt sáng ngời, anh trai cô rốt cục đã ra tay.

Kỳ thực giải quyết kiểu người như Đường Ngọc rất dễ, thế nhưng chuyện này liên quan đến Dương Kim Đậu và tình cảm hai nhà Dương Đường, nên tất cả mọi người đều hết sức kiêng ky, không dám tùy tiện ra tay, chỉ sợ chọc cho Dương Kim Đậu càng thêm phản cảm.

Hiện tại Diệp Minh ra tay, Diệp Linh rất có lòng tin, cô tin tưởng anh mình hoàn toàn có thể xử lý được chuyện này.

Đường Ngọc ngồi trong phòng bệnh Dương Kim Đậu rất lâu, hỏi han ân cần đủ kiêu, ngay cả y tá bên trong cũng khen Đường Ngọc còn hiếu thuận hơn cả con ruội.

Đường Ngọc muốn hiệu quả này, như vậy anh ta mới có thể ly gián Dương Kim Đậu và Hà Băng, anh ta có được Hà Băng thì rất tốt, không có được vậy mọi người cũng đừng hòng sống yên!

Đường Ngọc nghênh ngang ởi ra, mới vừa đi tới chỗ khúc cua, một bàn tay to đột nhiên từ trong bóng tối thò ra, lôi anh ta vào.

Đường Ngọc căn bản không đứng vững, ttrong lúc hất tha thất thêu lại bị đầy, lưng anh ta trực tiếp đụng phải mặt tường lạnh như băng, chật vật tột cùng.

“AI?”

“Mày cảm thây tao là ai?”

Con ngươi Đường Ngọc co rụt lại, anh đã thấy rõ người trước mắt, người này chính là Tiêu Thành!

“Tiêu… Tiêu Thành, mày sao lại ra tù được? Mày được… bảo lãnh ra rồi?”

Đường Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Thành còn có thể ra tù.

Tiêu Thành lôi cổ áo của Đường Ngọc, sắc mặt lạnh lẽo âm u, anh mím môi thành đường thẳng tắp: “Tao làm sao ra tù không cần mày phí tâm, mày tự suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào để chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tao đi thì hơn!”

Nói rôi trong tay Tiêu Thành lóe lên ánh sáng lạnh, xuất hiện hơn một thanh dao nhỏ sắc bén, anh kề lưỡi dao trên cổ Đường Ngọc.

Đường Ngọc dù sao cũng là thái tử gia thế gia, chẳng những chưa từng bị ai thô lỗ đối đãi qua như thế, càng chưa nói bây giờ bị người kề đao vào cổ, hai chân anh ta run lên, sợ đến độ giọng nói cũng run rẩy: “Tiêu… Tiêu Thành, mày làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.