Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2383: Chương 2383: Chương 2382




Hà Băng nhìn một chút bầu trời phương xa, ánh bình minh sắp tới: “Diệp Minh, em nói rồi, nếu có một ngày anh phụ em, em sẽ không tha cho em, nên… em sẽ tới tìm anh.”

Ngày XX tháng XX năm XX., Hà Băng tự sát trước mộ phần Diệp Minh.

Đợi khi mẹ Dương và Triệu Lôi chạy tới, Hà Băng một mình ngồi ở bên mộ, cô cắt cổ tay, máu đã cuồn cuộn chảy ra, nhuộm đỏ chói phần mộ kia.

Ba năm sau.

Ngày hôm nay bên ngoài bắt đầu đổ xuống cơn mưa nhỏ, vẫn như cũ không thể ngăn cản một được một buổi tiệc mở màn, một nửa giới thượng lưu quý tộc đều tiếp nhận được mời, hôm nay là sinh nhật mười tuổi của cô con gái út Lục gia Lục Họa.

Lục gia tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thịnh đại cho cô công chúa nhỏ Lục Họa.

Các quý tộc thượng lưu, quyền thế giàu có đều có mặt cùng tất cả mọi người đang ngắng đầu ngóng trông công chúa nhỏ Lục Họa lớn lên, nhìn thử xem đóa hoa cao quý này đã nở rộ như thế nào, người nào phước đức ba đời ngôi trên vị trí phụ mã gia.

Ngày hôm nay, Lục Họa mười tuổi rồi.

Lúc này, một chiếc xe sang trọng phiên bản dài phi nhanh trong đêm mưa, Lục Họa ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cô bé mặc một chiếc váy công chúa, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ khuynh thành như ngọc của cô bé, tuy cô bé chỉ còn mười tuổi, nhưng đã lộ ra vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách, còn có hàm dưỡng ưu nhã không thể kén chọn.

Lục Hàn Đình tự mình lái xe tới đón con gái, mấy năm nay anh đều là nô lệ của con gái.

Sắp về đến nhà, Lục Họa xuyên qua cửa số xe cọ sáng nhìn lại, trên đường phó tối đen có một cậu bé quần áo lam lũ đang quỳ, trước mặt cậu bé đặt một trang giấy, trên đó viết bốn chữ lớn — bán thân táng mẫu.

Lục Họa tuột cửa sổ xe xuống, nhìn về phía cậu bé, lúc này cậu bé cũng ngắng đầu lên, trên mặt cậu bé bản thỉu, thế nhưng đôi con ngươi đen tỏa sáng như kim cương vậy.

“Bố,” Tiểu Lục Họa mềm mại mở miệng: “Cậu bé kia rất đáng thương, giúp cậu bé ấy một chút đi ạ!”

Lục Hàn Đình ngừng xe, xuống xe, đi tới trước mặt cậu bé. Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày khích lệ nhóm edit nhé!

Anh ngồi xổm xuống: “Mẹ con ở đâu, chú gọi điện thoại, kêu người giúp con xử lý nhé.”

Cậu bé ngước mắt nhìn Lục Hàn Đình, thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ khiến cậu bé có chút gầy gò, song đối mặt với người nắm quyền như Lục Hàn Đình, cậu bé không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Tạ ơn tiên sinh, con viết bán mình táng mẫu, ngài giúp con chôn cất mẹ, thì mua lại con, về sau con sẽ báo đáp cho ngài.”

Lục Hàn Đình thấy cậu bé điềm tĩnh lại ăn nói rõ ràng, sợ rằng tương lai cũng không phải vật trong ao, anh cong khóe môi: “Con à, muốn cám ơn thì phải cám ơn con gái của chú! Là con bé muốn giúp con.”

Cậu bé ngước mắt, nhìn về phía Tiểu Lục Họa.

Tiêu Lục Họa ngôi trong xe không xuống, cửa số xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ tinh tế trăng nõn của cô bé, còn có một đôi mắt sáng long lanh.

“Trên đời này có rất nhiều người nghèo, chú không phải nhà từ thiện, nếu như không phải con gái chú, chú có khả năng cũng sẽ không gặp con, cho nên, chú không cần con bán thân, con ngay cả mẹ cũng chôn cất không nổi, chú mua cũng vô ích. Song, chú sẽ sai người đưa con đi học, quý trọng cơ hội này, để mình trở nên mạnh mẽ hơn nhé! Con trai.” Lục Hàn Đình vỗ võ vai cậu con trai, sau đó lái xe rời đi.

Cậu bé thật lâu nhìn hướng xe rời đi, lúc này một cụ ông bên người cười nói: “Cháu à, người đều đã đi, cháu còn đang nhìn cái gì, cháu sẽ không phải là coi trọng cô công chúa nhỏ trong xe rồi chứ?”

Cậu bé không nói gì.

“Ta cho cháu biết, vị tiên sinh mới vừa giúp con kia là đệ nhất thủ phủ toàn cầu Lục Hàn Đình, vị trong xe kia chính là hòn ngọc quý trên tay Lục gia – Lục Họa, đó là những người sống trên trời cao, người dưới tầng đáy xã hội như chúng ta căn bản không chạm được đến bọn họ, cho nên con mau chặt đứt cái ý niệm này đi! Vị công chúa Lục Họa kia cũng không phải là người mà chúng ta có thể mơ đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.