Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2391: Chương 2391: Chương 2390




Lúc này Diệp Minh trong xe van đang nhìn Hà Băng, ở trong biển người mênh mông, anh liếc mắt liền thấy được chiếc xe có rèm che đang phóng như bay kia.

Cô đang làm gì cái gì thế?

Cô lấy đâu ra thân thủ đó?

Thân thủ này không có huấn luyện chuyên nghiệp căn bản là không thể có được.

Diệp Minh vươn bàn tay kéo ra cửa xe, đứng dậy ra ngoài.

Anh chỉ có một cái chân trái rơi trên mặt đất, ống quần bên phải trống rỗng, theo làn gió đêm nay phất phơ.

Song đùi phải trông rông không hê khiến anh chật vật, anh một tay đút trong túi quần, người đàn ông đường đường một thước chín đội đầu đạp đắt, anh nheo lại cặp mắt đen thâm thúy nhìn về phía trận chiến kịch liệt bên kia.

Hà Băng đang đuổi theo chiếc xe đó, còn có tiếng khóc thê lương của người mẹ.

Diệp Minh trải qua chiến trường, anh khom lưng nhặt lên một tảng đá bên chân.

Anh quanh năm cầm súng, thuật bắn súng chuẩn xác tuyệt đối, anh giơ tay ném tảng đá về phía chiếc xe màu đen kia.

Xoảng một tiêng, kính chăn gió của chiếc xe màu đen phía trước bị đập nát.

Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, chiếc xe đen kia trượt ven đường, lập tức đụng vào trên hàng rào, bị ép ngừng lại.

Hà Băng kéo ra cửa sau xe, lôi người ở bên trong cho ra.

Đứa bé đã được cứu.

“Cô gái, cảm ơn cô, thực sự rất cảm ơn cô, con của tôi.” Người mẹ kia ôm chặt con mình, thiên ân vạn tạ với Hà Băng.

Lúc này dân chúng tốt bụng đã qua đây chặn lại, cảnh sát cũng tới.

Hà Băng lui sang một bên, cô quay đầu, quét mắt chính xác về chiếc xe van kia.

Vừa rồi tảng đá kia là từ hướng chiếc xe van đó đập tới.

Thủ pháp nhanh chuẩn ngoan.

Người nào? Tải app truyện hola về đọc nhiều chương tiếp khich lệ nhóm nhé!

Lúc này chiếc xe van khởi động, sắp đi.

Diệp Minh thật sự phải rời khỏi nơi này, anh không muốn để cho Hà Băng phát hiện mình.

Mặt khác anh không muốn quấy rầy cuộc sống hạnh phúc bây giờ của Hà Băng, một mặt, anh không muôn đê cho cô nhìn thấy anh bây giờ tàn tật chật vật.

E rằng, đêm nay chớ nên lén đến nhìn cØ.

Mấy năm này, len lén đến nhìn cô, đã trở thành xa xỉ lớn nhất trong cuộc đời anh.

Kỳ thực anh có thể đưa những đứa bé kia đến thành phố khác, nhưng anh vẫn là lựa chọn nơi đây, nơi này có người anh yêu, có quyến luyến cùng đau đớn lớn nhất cuộc đời này của anh.

Anh phải đi rồi.

Diệp Minh đạp rồi chân ga, chiếc xe sắp phóng đi, thế nhưng một giây kế tiêp, thân ảnh yêu điệu kia của Hà Băng đột nhiên vọt tới, lập tức chắn trước xe anh: “Dừng xe!”

Diệp Minh bị ép đạp phanh lại, bởi vì Hà Băng chắn trước xe anh.

Mũ lưỡi trai đội trên đầu đè thật thấp xuống, không nói gì.

Hà Băng vươn tay kéo ra cửa sau Xe, nhảy vào.

Đây là một chiếc xe bình thường, trên xe ngoại trừ người lái ra, không có những người khác.

Hà Băng ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhìn lướt qua, sau đó ngắng đầu nhìn về phía tài xế: “Vừa rồi anh có thấy người nào khả nghi không?”

Diệp Minh lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.