Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2482: Chương 2482: Chương 2481




Diệp Minh khép rồi mở mi, nụ hôn cực nóng rơi vào sau vành tai trắng như tuyết của cô, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, đừng giận anh mà.”

Anh nói một tiếng “xin lỗi” nhanh chóng làm Hà Băng xót xa, cô xoay người, dùng sức ôm lấy anh.

“A Minh, anh đừng nói xin lỗi, là em nên xin lỗi, em không nên ương bướng dỗi anh, em chỉ là… luyến tiếc để anh đi.”

Diệp Minh xoa xoa mái tóc của cô, giọng nói kiên định thong dong: “Anh rất nhanh sẽ trở lại.”

Hà Băng hít một cái mũi nhỏ đỏ bừng, điều chỉnh tâm tình của mình, cô cười nói: “Dạ, em không giận đâu, anh mau đi đi.”

Diệp Minh nhếch đôi môi mỏng, vươn tay cởi đồ trên người cô: “Lát rồi đi, không vội, chúng ta còn cần nỗ lực nhiều hơn nữa, sớm hoàn thành đại kế hoạch sinh con.”

Hà Băng khẽ giật mình, cái gì mà đại kế hoạch sinh con chứ, anh đã có một đứa con gái rồi.

Chờ anh trở lại, cô sẽ nói cho anh biết tin tức tốt này.

Hai tay Hà Băng níu chặt áo sơ mi của anh, nhỏ giọng nói: “Nhưng, em còn đang bị thương mà…”

“Không phải đã khỏe rồi à?” Lòng bàn tay to lớn vuốt vuốt vết sẹo giữa bụng dưới cô.

Bụng dưới cô bằng phẳng, da thịt mềm mại vậy mà lại có sẹo.

Thế nhưng qua mấy ngày nữa sẽ làm phẫu thuật tiêu sẹo, vết sẹo trên bụng cô có thể xóa đi.

Anh vừa cao vừa lớn, hương nam tính nồng nặc đã triệt để làm cô choáng váng, vô cùng có tính xâm lược: “Nhưng, em sợ…”

“Sợ cái gì?” Diệp Minh ôm cô ngôi ở trên đài rửa mặt: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Anh hôn lên môi cô.

Sau một tiếng.

Diệp Minh ôm Hà Băng từ trong phòng vệ sinh lên trên giường bệnh, anh mặc quần mình lên, lại cúi người dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô: “Anh đi trước.”

Hà Băng toát mồ hôi, toàn thân vô lực, cô chôn khuôn mặt nhỏ vào trong gồi, sau đó vươn tay níu lại bàn tay anh, như không muốn để anh đi, hoặc như đơn thuân làm nũng.

Trên làn da màu đồng của Diệp Minh vì vận động mà chảy ra một tầng mồ hôi, những giọt mồ hôi đó theo bắp thịt lồi lõm của anh chảy xuống, cuồng dã mị hoặc.

Anh rủ mắt nhìn dáng vẻ cô mềm mại, lại nhìn cái tay nhỏ kia của cô, vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, anh cười: “Chưa đủ à?”

Hà Băng nhanh chóng thu tay mình về.

Đuôi lông mày hẹp dài của Diệp Minh nhuộm đẫm ý cười, dịu dàng lưu luyến, nếu như anh lại lề mề nữa chắc không đi được mắt.

Không muốn đi, chỉ muốn dính chặt với GÓI”

“Anh đi thật đây.”

“Nhớ về sớm nha anh.”

“Ừ.” Diệp Minh xoay người, rời đi.

Anh đi rồi.

Hà Băng lật cả người, nằm thẳng ở trên giường, trên người cô tựa hồ còn lưu lại hơi thở của anh, cô vươn tay kéo chăn, lặng lẽ trùm lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Dưới chăn hai mắt cô gái sáng như tuyết, khóe miệng nhiễm ý cười.

Diệp Minh đi làm nhiệm vụ rôi, Hà Băng ngày hôm sau liền bay đến nước Z, tìm lão thủ trưởng.

Cô đợi ở nước Z hai ngày, mỗi lần đến khu đặc chủng đều bị ngăn ở ngoài cửa, cảnh vệ căn bản không cho cô Vào.

Địa vị cô quá thấp, không có tư cách gặp lão thủ trưởng, báo cáo bên trên cũng chưa được phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.