Nhất định.
Khu tập huấn Khâu Sơn.
Vài chiếc xe.Jeep quân lục chống đạn chạy nhanh đến, sau đó chậm rãi dừng lại.
Cửa sau xe kéo ra, Diệp Minh đi xuống, ngày hôm nay anh mặc đồ rằn ri mới tỉnh, chân đạp giày linh đen, cả người sạch sẽ gọn gàng, khí tràng trâm ôn mà cường đại. . Ngôn Tình Hay
Chu Siêu cũng xuống, anh ta nhìn một chút đông hồ đeo tay, nghỉ ngờ nói: “Thủ trưởng, thời gian tập huấn đã đến, vì sao không có ai tới?”
Trong quân doanh phía trước không có bất kỳ ai, yên phăng phắc.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, lúc này màng nhĩ của anh khẽ động, nghe được một dị động bát tr Hg.
Trong đôi mắt thâm thúy trong nhanh chóng lóe lên ánh sáng sắc bén như chim ưng, môi mỏng phát động, anh trầm giọng mở miệng nói: “Ra đi!”
Thư ký riêng chậm rãi đi ra, một nhóm người mặc đồ đen cầm vũ khí bao vây đám người Diệp Minh.
Chu Siêu biến sắc: “Là ông?”
Thự ký riêng cười nhạt: “Buôi tập huậân hôm nay đã bị tao tạm thời hủy bỏ, tao mượn danh thủ trưởng ban lệnh, nên không. có ai đên đâu, chúng mày ‘đã bị người của tao bao vây.
Diệp thủ trưởng, bó tay chịu trói đi.”
Diệp Minh chậm rãi nhếch môi: “Mấy năm nay ông vần luôn năm vùng bên cạnh lão thủ trưởng, kỳ thực ông đã sớm thòm thèm vị trí của ông già đó rồi. Thiên Thiên là con gái ruột của ông, hơn 20 năm trước, lão thủ trưởng vì nước bôn ba, thường đi xa Ị công tác, thờ ơ với vợ nhà, ông nhân cơ hội xum xoe tặng quà, dỗ ngon dỗ ngọt đủ loại, sau lại liền cắm sừng cho lão thủ trưởng.”
“Vợ lão thủ trưởng mang thai, sinh ra Thiến Thiền, nhưng bà ta hỗ thẹn tự trách, hơn nữa vệ sau ông dây dưa quá mức khiến bà ta khô sở bất lực, bà ta bị áp lực lo lắng quá nặng, rất nhanh đã qua đời vì suy nghĩ âu lo quá độ.”
“Ông và Thiên Thiến đã sớm nhận nhau, bố con các người thực sự là cha nào con nây, mây năm nay đứa con ở chỗ thủ trưởng thu tập được mạng giao thiệp và lũ người bợ đít mình, câu kết thành một mạng lưới.”
“Thế nhưng ông thiên tính vạn tính, không tính được lão thủ trưởng lại vì tôi mà tự mình làm báo cáo với cập trên, công văn phía trên lập tức gửi xuống, tôi trở thành tân thủ trưởng.”
“Ông đã không muốn đợi thêm nữa, thừa dịp tôi bây giờ còn chưa ngồi vững cái ghê thủ trưởng, lão thủ trưởng vân còn hôn mê trong bệnh viện, ông đã muôn vĩnh viễn giữ chặt chân tôi W Khâu Sơn này!”
“Ha, ha ha,” thư ký riêng cười to: “Đúng là Huyết Ưng, không uỗng công Trần Cằm mấy năm nay coi trọng mày, quả thực coi mày là HU con trai ruột của mình tới tài bồi g đỡ, không sai, mày nói đều đúng”.
“Nhiều năm như vậy tao ở bên Trần Cầm bỏ ra bao nhiều nỗ lực, tân thủ trưởng vốn nên là ta, dựa vào cái gì, chúng mày dựa vào cái gì?”
Mặt của thư ký riêng bởi vì không.
cam lòng, ghen ty và tham lam mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên: “Dựa vào cái gì, tôi cũng muốn hỏi. mày một câu, dựa vào cái gì?”
Thư ký riêng cứng đò, thanh âm này?
Gã rất nhanh xoay người, Trần Cẩm tới.
Thư ký riêng không thể tin tưởng: “Mày… không phải mày đang hôn mê trong bệnh viện sao?”
Trần Cẩm nhìn thư ký riêng: “Mày tưởng tao đã ăn thức ăn mà Hà Băng bị hạ độc? Kỳ thực, tao căn bản không trúng độc, tao chính là chờ cái ngày mà mày. động thủ này nhìn thấu bộ mặt thật của mày!”