Khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc ẩn trong vùng sáng nhạt nhòa, thầy không rõ thân sắc, cậu chỉ nhàn nhạt nhêch môi: “Phải không? Vậy thì thật đáng tiếc, chị tao đã quên mày rồi.”
Trương Hàn không tin, không biết nhớ ra cái gì đó hãn chậm rãi câu môi, chất giọng đè thấp lộ ra vài phần khinh bạc ám muội: “Chị mày thực sự quên tao? Tao đây cả đời quên không được cô ây, quên không được… tiếng thét chói tai kia, giọng nói nhỏ vụn đến đáng thương kêu gào thống khổ ấy, thực sự là… khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được.”
Lục Họa cách quá xa, căn bản nghe không được Lâm Mặc và Trương Hàn đaïgh nói cái gì, Lâm Mặc vân luôn không có biểu cảm gì, đến lúc này cậu mới chậm rãi nhâc lên mí mắt, liệc Trương Hàn.
Một giây kế tiếp, bụp một tiếng.
Lâm Mặc giơ tay lên, một nắm tay bền chắc trực tiệp nện lên trên mặt Trương Hàn.
Trương Hàn không tránh, hứng trọn một quyên, hắn ngã lui về phía sau đụng vào trên bàn. . Chươ