Lâm Bất Nhiễm đứng ở một bên không nói gì, ánh mất cô rơi vào trên người Thu Nương, Thu Nương cũng không. hề để ý những người phụ nữ này nói những gì, tay cô ta đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng không nói nên lời.
Thời khắc này quanh người Thu Nương bao phủ lên vâng sáng của người mẹ, nhìn ra cô ta rât yêu con mình.
Lâm Bát Nhiễm lên lầu, vào phòng mình.
Buổi ti, Trương Hàn đã trở về, cũng không có tới phòng cô đầu tiên, Lâm Bát Nhiễm đứng ở cạnh cửa nhìn xuống dưới lâu, chỉ thấy quản gia nói nhỏ bên tai hắn vài câu, đoán chừng là báo tin Thu Nương mang thai, Trương Hàn mím môi một cái, nhìn không ra bắt kỳ sắc mặt vui mừng, cả người không thay đồi.
Rất nhanh, Trương Hàn trầm giọng phân phó vài câu, sau đó lên lâu.
Lúc Lâm Bát Nhiễm ngồi ở trên thảm cửa phòng liền mở ra, Trương Hàn đi đến, hắn vươn tay cởi áo khoác: “Vẫn còn đang vẽ đấy à?”
“Ừ.” Lâm Bất Nhiễm lên tiếng.
Trương Hàn ngồi qua đây, ôm cô định hôn.
Lậm Bắt Nhiễm hơi chống cự, quay đầu tránh.
Trương Hàn khựng lại, đôi mắt sắc bén nửa híp: “Làm sao vậy, có người đắc tội em?”
Lâm Bát Nhiễm lắc đầu: “Không có, đêm nay tôi phải làm việc, anh lật thẻ chưa, đêm nay anh sẽ đến chỗ mây người phụ nữ khác nhỉ!?”
“Không lật, đêm nay tôi vẫn ngủ lại phòng em, Nhiễm Nhiễm, em vui không?”
“Không vui, Hàn Vương, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, ngàn vạn lần không thể độc sủng. một mình tôi, phải phân đêu ân sủng.”. Đọc