Thượng Quan Mặc vươn tay, bọc bàn tay kia thật chặt vào trong lòng bàn tay mình: “Họa Họa, anh…”
Một giây kế tiếp, anh thấy rõ người bên mép giường, là… Quân Võ Song.
Căn bản không phải là Lục Họa, mà là Quân Vô Song.
Quân Vô Song thây anh bất lại tay mình liền đỏ mặt, cô ta ân cần hỏi han: “Thượng Quan Thiếu chủ, anh đã tỉnh?”
Thượng Quan Mặc khụng lại vài giây, sau đó nhanh chóng hất tay cô ta ra, anh ngôi dậy: “Tại sao là cô?”
Quân Vô Song cứng đờ: “Thượng Quan Thiếu chủ, không phải em, vậy anh tưởn là ai?”
Thượng Quan Mặc mím môi mỏng, cặp mặt âm trầm ở trong phòng quét một vòng, không tìm được người anh muốn tìm, sắc mặt của anh đã âm u có thể nặn ra nước: “Lục Họa đâu?
Lục Họa đi đâu rồi?”
“Thượng Quan Thiếu chủ…”
Quân Vô Song căn bản không nói hêt lời, bởi vì Thượng Quan Mặc không có kiên nhân nghe tiếp, anh vén chăn xuông giường: “Người đâu!”
Thập Nhất cùng người làm nữ đều vội vã chạy vào: “Chủ nhân, có gì phân phó ạ?”
“Phu nhân đâu? Phu nhân đi đâu rôi?” Thượng Quan Mặc hung dữ quát.
Người làm nữ sợ hãi cúi đầu, Thập Nhật do dự nhìn Thượng Quan Mặc, ấp a âp úng nói: “chủ nhân, phu nhân GỠ… GOIOV W “Nói mau, anh bị lắp sao?” Khóe mắt Thượng Quan Mặc ‹ đỏ thắm rống lên một câu.