"Cô ấy rất thích anh, cố gắng lấy lòng anh, đám phóng viên đó nói tôi và cô ấy là một cặp trời sinh, cô ấy liền ngay lập tức nói sẽ sinh cho anh hai đứa con, anh rất đa nghi, lại còn muốn chiếm hữu, chắc chắn không yên tâm tôi và cô ấy cùng ở một phòng, cô ấy bốc đồng làm nũng với anh, thật ra chỉnh là để cho anh an tâm, bệnh tình của anh cô ấy rất rõ, không chịu nổi một chút kích thích, cô ấy vẫn luôn cố gắng, không muốn để anh lại phát bệnh, vậy chắc anh cũng không muốn để cô ấy thấy dáng vẻ mình khi phát bệnh nhỉ? Anh nhìn vào gương thử đi, xem chính mình hiện tại có bao nhiêu đáng sợ?"
"Ở những phương diện anh không thể nhìn thấy, cô ấy đã làm vì anh rất nhiều, đừng để cô ấy thêm vất vả nữa, cho dù có khó khăn đến đâu anh cũng nên tự mình thu lại chút tinh tình của mình. Đúng vậy, tôi thích cô ấy, nhưng cô ấy cũng đã nói giữa hai chúng ta, người cô ấy thích là anh, nên bây giờ anh không phải một người nữa, trong mắt cô ấy nhìn anh đều lấp lánh ánh sao."
Lục Hàn Đình nặng nề nhắm chặt mắt lại, che khuất đi tất cả mây mù cùng khát máu, cơ bắp căng cứng cũng từ từ thả lỏng, anh thu lại nắm đấm.
Lùi về sau hai bước, cách Lục Nhân Nhân một khoảng an toàn, anh không nói gì, xoay người rời đi.
Con quái vật đó cuối cùng cũng đi rồi!
Lục Nhân Nhân ngồi sụp xuống, Lục Tử Tiễn giữ bà lại: "Bác, bác không sao chứ?"
"Quái vật! Hắn là một con quái vật!" Mặt của Lục Nhân Nhân tải nhợt như tờ giấy trắng, chỉ về hướng Lục Hàn Đình biến mất.
Lục Tử Tiễn đỡ Lục Nhân Nhân đến trong phòng nghỉ ngơi, lúc anh đi ra ngoài, bước chân dừng lại: "Đứng xem lâu như vậy rồi, ló mặt ra đi."
Lúc này có người len lén đi ra, là Hạ Nghiên Nghiên.
Hạ Nghiên Nghiên ở đây, thật ra cô ta đã ở đó suốt, cuộc nói chuyện vừa rồi cô ta cũng đã thấy.
Lục Tử Tiễn hờ hững liếc Hạ Nghiên Nghiên: “Cô xem được tới đâu rồi?"
"Nghe được anh nói thích Hạ Tịch Quán, còn nghe được các anh nói Lục Hàn Đình có bệnh, Lục Hàn Đình không thể chịu được kích thích, nhất là không thể thấy Hạ Tịch Quản ở cạnh người đàn ông khác, nếu không anh ấy sẽ phát bệnh, trở nên rất đáng sợ."
Hạ Nghiên Nghiên nhìn thấy hết thảy, cô ta rất ghen tị với việc Lục Hàn Đình Đình bị Hạ Tịch Quán mê hoặc, bây giờ Lục Tử Tiễn lại bị con å kia cướp hôn, những nam thần vĩ đại đều ngã quy dưới chân Hạ Tịch Quán.
Nhưng cô ta còn choáng váng hơn trước tin Lục Hàn Đình bị bệnh, Lục Hàn Đình vậy mà có bệnh!
Hạ Nghiên Nghiên nhìn Lục Tử Tiễn: "Viện sĩ Lục, tôi muốn
Lục Hàn Đình, anh muốn Hạ Tịch Quán, chúng ta hợp tác thể nào?"
"Hợp tác?" Lục Tử Tiễn đút hai tay vào túi quần, hơi thở lạnh lẽo sạch sẽ trên người khiến người ta không dám tiến gần, mang theo vài phần châm chọc lạnh lùng: “Nếu tôi muốn cướp Hạ Tịch Quán, còn cần phải hợp tác với người khác ư?"
Ánh mắt Hạ Nghiên Nghiên thay đổi, cô ta tin chắc rằng Lục Tử Tiễn sẽ hợp tác với cô ta, nhưng anh lại từ chối.
“Cô cũng biết đủ nhiều, nếu cô đủ thông minh, chừng này cũng đã đủ để cô dùng.” Nói xong, Lục Tử Tiễn nhấc chân rời đi.
Lục Hàn Đình đưa Hạ Tịch Quán trở lại U Lan Uyển. Lục lão phu nhân biết họ về nhà ăn tối nên rất vui, còn bảo mẹ Ngô hầm cho Hạ Tịch Quán món gà Ô cách thủy.
Hạ Tịch Quán nhấp một ngụm canh, lập tức nếm được vị thuốc bắc: “Bà nội, canh này thêm gì vậy ạ?"
Lão phu nhận cười khà khà, vui vẻ nói: "Bà bảo người tìm phương thuốc cố truyền, là thuốc bắc mang song thai, có thể khiến cháu mang song thai đó."