Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 181: Chương 181: Cô Dâu Nhỏ Của Anh




Nghe thấy câu chuyện này, đôi mi dài của Hạ Tịch

Quán động đây hai cái, sau đó thu lại bàn tay nhỏ của

mình, không châm cứu cho anh nữa.

Lục Hàn Đình mở mắt ra: “Sao vậy?”

Hạ Tịch Quán phồng đôi má xinh đẹp: “À, không có gì.

Chỉ là em chỉ nghĩ cô dâu nhỏ vốn thuộc về Lục tiên

sinh lại bị em trai mình cướp đi biến thành em dâu

mình, trong lòng Lục tiên sinh nhất định sẽ không vui

nhỉ…”

Lục Hàn Đình liền cong đôi môi mỏng, nhấc tay nhéo

cái má nhỏ căng mọng của cô: “Hũ giám nhỏ, lại ghen

rồi? Một đứa bé còn đang mặc tã, trong đầu em đang

nghĩ cái gì vậy?”

Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Đã bao nhiêu năm rồi, đứa

bé lúc trước sớm đã trưởng thành rồi, cô bé có thể

khiến Lục tiên sinh nhớ nhung nhiều năm như vậy, lại

khiến mẹ của Lục tiên sinh thích như vậy, nói không

chừng đã xinh đẹp như tiên rồi.”

“Từ sau ngày chia tay đó, vị cố nhân đó của mẹ anh

liền đem con gái biến mắt khỏi thế giới này, nên dáng

vẻ sau này của cô ấy anh thật sự chưa từng gặp.”

“Vậy những năm này Lục tiên sinh chưa từng đi tìm?”

Bị hỏi như vậy, Lục Hàn Đình hơi nhíu đôi mày kiếm

lại.

Chỉ trong hai giây mà anh chững lại này, Hạ Tịch

Quán đã chuẩn xác mà có được đáp án rằng anh đã

từng tìm.

Cô nhắc chân, dùng lực đá anh.

Lục Hàn Đình không phòng bị, vừa mới được mỹ nhân

chăm sóc, không ngờ cô nói đá là đá, nên anh liền

ngã xuống giường, lăn xuống tắm thảm lông cừu mềm

mại trên đất.

Cô vậy mà lại một cước đá anh xuống giường.

C†8:08gwlst:®Sồ Dâu Nhỏ Của Anh. ‘Ật @ M)

Lục Hàn Đình là người đàn ông thế nào, phụ nữ muốn

bò lên giường anh đếm không xuể, nhưng người phụ

nữ dám đá anh xuống giường thì vẫn là lần đầu tiên

94p.

Khuôn mặt anh tuấn của anh hơi đen lại, môi mỏng

mím thành một đường cong không vui, vô cùng

nghiêm nghị.

Hạ Tịch Quán nhếch mày liễu nhìn anh, đôi mắt đen

nhánh trừng lên phát ra ánh sáng rực rỡ: “Lục Hàn

Đình, em nói cho anh biết, trong mắt em không thể

chứa nồi một hạt cát. Hạ Nghiên Nghiên còn chưa xử

lý xong anh lại mọc ra một cô dâu nhỏ. Đào hoa nở

từng đợt từng đợt, còn sung sức hơn bắt kỳ ai. Anh đi

tìm bọn họ đi, không được lên giường của em nữa!”

“Con thỏ nhỏ, mông ngứa rồi phải không?”

Lục Hàn Đình khẽ mắng một câu, nhanh chóng áp

người lên giường, vươn tay ra bắt cô lại.

Hạ Tịch Quán tức giận, nhưng còn chưa mắt đi lý trí,

thấy anh khí thế hùng hỗ mà bắt lấy mình như vậy thì

cô liền tránh.

Nhưng Lục Hàn Đình giữ lấy cổ chân thon thả của cô

kéo lại đè dưới thân mình, lật người cô lại, anh liền

đánh một cái lên mông cô.

Bốp một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của Hạ Tịch Quán

liền đỏ lên. Cũng không phải đau, mà là xấu hổ. Cô

đầy tay anh ra: “Lục Hàn Đình, không được biến thái!”

Lục Hàn Đình dán mặt lên mái tóc dài của cô, khàn

giọng giải thích: “Mẹ anh không có bạn bè gì máy, hơn

nữa tính tình lạnh nhạt, thứ bà thích rất ít. Cô gái đó là

người mẹ anh rất thích. Anh thừa nhận những năm

nay anh từng đi tìm. Nếu có thể tìm được thì sẽ đối xử

với cô gái mẹ anh thích như em gái ruột vậy.”

Hạ Tịch Quán bị đè trên người thì thấy anh rất nặng.

Một người đàn ông cao lớn như anh sắp đè cô thở

không ra hơi rồi, cô vẫn không vui, hừ giọng: “Em gái

ruột gì chứ. Mẹ anh sinh em gái cho anh rồi sao? Em

thấy anh là muốn chờ xem tình hình, không đẹp thì là

em gái ruột, xinh đẹp thì chính là em gái nuôi!”

Đôi môi mỏng của anh liền hôn lên cái tai nhỏ của cô,

có mấy phần sủng nhược và yêu thích. Không ngờ lúc

cô ghen tuông lại đáo để như vậy, có điều anh thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.