Khu khụ.
Tôn Tiến bị sặc, anh ta cong người, ho dữ dội, trông vô cùng chật vật: “Ai đấy, rốt cuộc là thằng nào lái xe phách lối như thế, tao… khụ khụ.”
Hạ Tịch Quán nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom, cô liếc mắt liền nhận ra, đó là xe Lục Hàn Đình.
Anh phóng xe nhanh như vậy làm gì, hiện tại chỉ chừa cho cô cái đuôi xe phách lối ngạo nghễ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tôn Tiến, Hạ Tịch Quán vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Ngày mai là đến trận đấu rồi, hôm nay Hạ Tịch Quán cùng đám Phạm Điềm tập múa ngày cuối cùng, Diệp Linh thả các cô về sớm một chút để nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần ngày mai xuất chiến.
Hạ Tịch Quán về tới Tây Uyễn rất sớm, buổi tối cũng nhanh chóng đến, Lục Hàn Đình vẫn chưa về.
Khi màn đêm khuya phủ xuống, phía ngoài sân cỏ hắt ánh đèn pha sáng rực của xe, cửa lái mở ra, Lục Hàn Đình đã trở về.
Mẹ Ngô nhanh chóng mở cổng chính biệt thự: “Thiếu gia, cậu về rồi?”
Lục Hàn Đình giơ tay lên cởi bỏ áo đen khoác phía ngoài đưa cho mẹ Ngô, thấp giọng hỏi: “Bà nội đâu ạ?”
“Lão phu nhân đã ngủ rồi.”
Lục Hàn Đình lên lầu, đẩy cửa phòng ra, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, lão phu nhân đã say giấc rồi, bên giường còn có thân ảnh mềm mại nằm cạnh, là Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình không ngờ cô cũng ở đây, cô gái đang nằm ngủ, gần đây luyện múa quá mệt mỏi, cô ngủ rất ngon lành, hai cánh tay giao nhau, cái đầu nhỏ gối lên trên, tư thế ngủ vừa ngoan vừa mềm, khuôn mặt nhỏ trắng noãn, vài lọn tóc xõa lên mặt và cổ cô, khiến người ta nhìn mà lòng mềm nhữn.
“Thiếu gia, buồi tối Quán Quán đã châm cho lão phu nhân hai lần, bởi vì lo lắng, nên con bé ở đây trông chừng, chắc là đang coi thì ngủ mắt rồi, cậu đừng gọi Quán Quán dậy, tôi thấy Quán Quán gần đây rất mệt mỏi. Thiếu gia cậu giúp tôi một chuyện nhé, cậu ôm Quán Quán vào phòng nha!” Mẹ Ngô nhỏ giọng nói.
Lục Hàn Đình nhìn vẻ ngọt ngào của cô bé khi say giấc, sau đó cong lưng, vươn hai cánh tay tráng kiện ôm ngang cô lên.
Cô rất nhẹ, ở trong khuỷu tay anh không hề có chút sức nặng nào.
Trên người mềm nhữn, không cảm giác xương cốt tồn tại, Lục Hàn Đình nhớ đến câu chữ “mềm mại không xương”.
Đẩy ra cửa phòng phòng dành cho khách, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng đặt cô gái trong trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô gái chạm đến giường, nhanh chóng chôn mặt nhỏ vào gồi, giống như một chú mèo con tìm được tư thế ngủ dễ chịu liền ngủ tiếp.
Lục Hàn Đình cảm thấy cô thực sự rất giống chú mèo nhỏ Tiểu Viên Viên nhà mình.
Cũng không biết lúc đó vì sao anh lại mua Tiểu Viên Viên?
Chọt, bên tay vang lên chất giọng mềm mại nhỏ nhẹ của cô gái: “Lục tiên sinh…”
Cô ở trong mơ gọi anh.
Gọi anh là Lục tiên sinh.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình cứng đò, không biết tại sao tiếng “Lục tiên sinh” này làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến làm lòng anh kinh sợ, tim cũng nhảy vọt ra.
Lục Hàn Đình đưa tay, lòng bàn tay rơi trên vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, môi mỏng nhếch lên đường cung nhàn nhạt, mang theo vài phần sung sướng: “Gọi tôi làm gì, nằm mơ thấy tôi, không phải nói… không muốn câu dẫn tôi sao?”
Ánh mắt anh dán vào đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô, lòng bàn tay lắn đến trên môi cô…