Lục Hàn Đình liếc nhìn Diệp Linh
qua gương chiếu hậu, sau đó nhìn
sang đôi mắt sáng long lanh của Hạ
Tịch Quán: “Tôi không quen cô ta,
cô cứ thoải mái đi.”
Anh nói như vậy càng giống như nói
cho Hạ Tịch Quán nghe, Hạ Tịch
Quán né tránh ánh mắt anh. Tiên Hiệp Hay
Lúc này, Diệp Linh khoác tay Hạ
Tịch Quán: “Quán Quán, lâu rồi
chúng ta không được gặp nhau, tối
nay cậu đừng về nữa, ở lại Túy
Ngọc Hoan với tớ đi.”
Hạ Tịch Quán còn chưa nói gì, Lục
Hàn Đình ngồi trước đang nhanh
chóng nhìn sang: “Như vậy không
tốt lắm đâu?”
“Không tốt chỗ nào?”
“Tôi nhớ là hai người mới gặp nhau
ở Tam Á, đâu phải là lâu lắm rồi
không gặp.”
“Một ngày không gặp tựa ba thu, Lục
tổng, so ra, anh có thể mạnh tay chỉ
120 triệu cho người đẹp mà Quán
Quán nhà tôi lại không được ở cùng
bạn thân, như vậy là sao chứ?”
Lục Hàn Đình nhức đầu, anh biết cô
bạn thân Diệp Linh của Hạ Tịch
Quán cố ý: “Nếu Quán Quán không
về, sẽ có rất nhiều người nhớ em ấy,
như là bà nội, Tiểu Viên Viên…”
Diệp Linh bác bỏ một cách vô tình:
“Đấy là việc của họ.”
Lục Hàn Đình không nói gì, đôi mắt
ưng thâm thúy nhìn Hạ Tịch Quán,
ánh mắt nóng bỏng thâm trầm.
Đương nhiên là Hạ Tịch Quán hiểu ý
anh, anh không muốn cô đi cùng
Diệp Linh, anh muốn cô về nhà.
Đường đường là giám đốc Lục thị lại
lấy bà nội với Tiểu Viên Viên ra làm
lí do.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, Linh
Linh, tớ về với cậu, Lục tiên sinh,
anh nói với bà nội một tiếng, đêm
nay tôi không về.”
Lục Hàn Đình không nhìn cô nữa,
nhìn ánh đèn neon lộng lẫy ngoài
cửa sổ, nhếch môi: “Chỉ đêm nay,
mai anh đón em.”
“Thế không được, Quán Quán muốn
ở chỗ tôi bao lâu thì phải xem ý
Quán Quán nhà tôi chứ.” Diệp Linh
nói.
Người đàn ông ngồi trước không nói
nữa, vì phản đối không có hiệu quả,
cũng không thể cướp người với bạn
thân cô được?
Hạ Tịch Quán ngước mắt liếc nhìn
Lục Hàn Đình, khuôn mặt anh tuần
đẹp trai của anh không có nhiều biểu
cảm, ống tay áo sơ mi trắng gấp lên
hai nếp, bàn tay to đeo đồng hồ đắt
tiền đặt trên vô lăng, ung dung mạnh
mẽ mà lái xe, ưu nhã mà quyến rũ.
Nhưng Hạ Tịch Quán biết rằng anh
đang tức giận, vì cô thấy anh đưa
tay cởi một cúc áo sơ mi, cả người
bao trùm trong không khí buồn bực,
tối tăm.
Hạ Tịch Quán chuyền tầm mắt.
Túy Ngọc Hoan.
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh xuống
xe, Diệp Linh lễ phép nói với Lục
Hàn Đình: “Cảm ơn Lục tổng, tạm
biệt.” Rồi kéo tay Hạ Tịch Quán đi
thẳng không quay lại.
Hai người vào thang máy, Diệp Linh
nói đắc ý: “Hình như vị Lục tổng này
đang tức giận, đáng đời anh ta, tớ là
nhà mẹ đẻ của cậu, không giúp cậu
trút giận thì giúp ai?”
Hạ Tịch Quán tạm thời không muốn
nghĩ tới Lục Hàn Đình, tạm tách ra
để bình tĩnh tốt cho cả hai người.
Hai người vào chung cư, Diệp Linh
cười nhắc lại: “Xem ra Lục tổng rất
hài lòng với đêm cậu từ Tam Á về,
cậu có để ý tới biểu cảm của Lục
tổng lúc tớ bảo đêm nay cậu không
về không, nếu không có cậu làm chỗ
dựa thì tớ sợ lâu rồi.”
Vành tai trắng nõn của Hạ Tịch
Quán đỏ bừng: “Chúng tớ không làm
cái gì cả.”
“Thật không vậy, Quán Quán, mau
khai báo thành thật, hai người phát
triển tới đâu rồi?”
“Chúng tớ…” Hạ Tịch Quán ấp úng
muốn trốn tránh: “Chúng tớ chỉ…hôn…