Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 326: Chương 326: Đem nó dũng cảm nuốt xuống




Từ Thiếu Nam không ngừng cầu xin tha thứ, Lệ lão phu nhân lúc này mới coi như thôi.

Hạ Tịch Quán thấy Từ Thiếu Nam đột nhiên lái xe tới đó, liền hiểu ngay đây là cháu của lão phu nhân, đối với cặp bà cháu này cũng có chút ứng thú.

"Lão phu nhân, bà đã ăn kẹo chưa ạ?" Hạ Tịch Quán mở miệng nói.

"Kẹo? Đây là loại kẹo gì?" Đôi mắt của Từ Thiếu Nam khó chịu nhìn Hạ Tịch Quán, trên dưới dò xét, "Cô là ai, sao có thể đem thứ này cho ngoại tôi ăn, tôi làm sao biết cô có phải là có ý xấu gì không?"

Từ Thiếu Nam đưa tay nắm lấy kẹo trong tay Hạ Tịch Quán

"Bốp" một tiếng, Lệ lão phu nhân vươn tay hất tay Từ Thiếu Nam ra, "Ranh con, nói chuyện khách khí một chút, Quán Quán là tiểu tiên nữ của ta!"

Từ Thiếu Nam cúi đầu xem xét, hai tay đỏ bừng, "Bà ngoại, sao người mạnh tay quá vậy, cháu là cháu ngoại của bà mà? Còn cô gái này là tiểu tiên nữ gì chứ, cháu thấy gọi là sửu nữ thì còn được, nếu không tại sao lại che mặt, rõ ràng là không giống người..."

Lúc này Lệ lão phu nhân lườm một cái, Từ Thiếu Nam lập tức im bặt.

"Tiểu tiên nữ, cháu đừng sợ, hôm nay ta khẳng định với cháu, nếu nó dám đụng tới con một sợi tóc, ta lập tức chặt tay nó, nếu nó coi thường con, không cần để ý" Lệ lão phu nhân nhìn Hạ Tịch Quán cười tủm tỉm nói.

Từ Thiếu Nam,...

Ực!

Bà ơi, mẹ con nhặt được con ngoài đường phải không?

Từ Thiếu Nam hai mắt trợn tròn, hắn chưa từng thấy qua bà ngoại thích một cô gái nào như vậy.

Hạ Tịch Quán đương nhiên không quan tâm đến Từ Thiếu Nam, bỏ qua chuyện này, không quên mục đích chính, "Lão phu nhân, yên tâm đi, nếu có người dám bắt nạt cháu, cháu sẽ không nương tay, bà hãy ăn kẹo trước đã."

"Kẹo này có vị gì?"

"Dạ... nó có vị như cỏ tuyết."

Kẹo vị cỏ tuyết, Lệ lão phu nhân đúng là chưa ăn qua, nhưng nghĩ chắc là rất ngọt, bà thích cùng Lục gia Thúy Phân trộm đồ tráng miệng.

Lệ lão phu nhân thuận theo đem viên kẹo màu trắng nuốt vào.

Ngay lập tức bà cảm nhận được vị thuốc cay đắng trong miệng, Lệ lão phu nhân nhăn mặt, "Đây là thuốc, tiểu tiên nữ, cháu gạt ta!"

Đúng lúc này Hạ Tịch Quán cấp tốc đưa tay, dùng hai ngón giữa cầm cây châm vàng đâm chính xác vào đầu Lệ lão phu nhân.

"Quái, cô dám cho bà ngoại ta uống thuốc, bà ngoại ghét nhất là chịu khổ khổ thuốc, bà ngoại, nhanh phun ra!" Từ Thiếu Nam nhảy ra hai tay cầm túi quần áo để cho Lệ lão phu nhân đem thuốc tromg miệng phun ra.

Lệ lão phu nhân muốn ói, nhưng giọng nói trong trẻo và bình tĩnh của Hạ Tịch Quán vang lên, "Lão phu nhân, trên đầu có kim châm, không thể nhúc nhích được, bằng không sẽ rất đau."

Lệ lão phu nhân bị dọa đến toàn thân cứng đờ, bà vừa sợ khổ, lại sợ đau.

Lúc này Hạ Tịch Quán nhướng mày nở một nụ cười "Lão phu nhân, thuốc Đông Được càng ngậm càng đắng, nói cho ngươi một cách không phải khó chịu, đó chính là nuốt nó xuống thật nhanh"

"..."

Lệ lão phu nhân động cũng không dám động, nhả không được,không nhả ra cũng không xong, chỉ có thể nhắm mắt lại liền nuốt viên thuốc thật nhanh.

Một bên Từ Thiếu Nam đều nhìn ngây ngốc, bà ngoại hắn sợ nhất uống thuốc, mỗi lần uống thuốc, toàn bộ Lệ gia vây quanh dỗ bà uống thuốc, nhưng lần này lần này bà quay đầu, cố nuốt viên thuốc.

Hắn còn là lần đầu tiên trông thấy bà ngoại mình nuốt thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.