Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 863: Chương 863: Điên đủ chưa?




Lục Tử Tiễn cũng không tránh, hứng chịu toàn bộ roi da quất lên mình, áo sơ mi trắng bị đánh đến rách, lộ ra vết thương máu me đầm đìa bên trong.

Lục Tử Tiễn không rên một tiếng, yên lặng nhịn, thái độ này của anh ngược lại càng thêm chọc giận Liễu Chiêu Đệ, Liễu Chiêu Đệ hệt như phát điên, hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, vụt chết đứa con trai này cho hả giận!

Hạ Tịch Quán lên lầu, cô vừa đến cửa thư phòng liền nghe được tiếng roi quất bên trong, cô nhanh chóng đẩy cửa thư phòng ra, đúng lúc thấy được Liễu Chiêu Đệ quơ roi da, lại một cái roi da phải rơi vào trên người Lục Tử Tiễn.

Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán chọt co rụt lại, cô nhanh chóng chạy lên trước, nhào qua ôm lấy Lục Tử Tiễn: “Đừng đánh nữal”

Roi da mang theo làn gió bén nhọn hướng đến người Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm mắt lại, đợi cảm giác đau đón truyền đến.

Vụt một tiếng, tiếng vút roi da truyền đến, làm da đầu người ta tê rần.

Đau quá.

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán cũng nhăn lại, thế nhưng rất nhanh cô đã ý thức được không thích hợp, bởi vì…

không hề đau chút nào.

Thật giống như cái roi không vụt đến người cô vậy.

Vậy nó vụt lên ai chứ?

Hạ Tịch Quán ngước mắt, một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo nhanh chóng xông vào trong tầm mắt của cô, vậy mà lại là…

Lục Hàn Đình!

Lục Hàn Đình theo chân cô lên lầu, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh sải bước rộng qua đây, trực tiếp vươn cánh tay rắn chắc của mình bảo vệ cô trong ngực mình, một roi này của Liễu Chiêu Đệ cũng liền rơi lên người anh.

Hiện tại tư thế ba người khá là quái dị, cô ôm thật chặc Lục Tử Tiễn, Lục Hàn Đình lại từ phía sau che chở cô, cô kẹp ở giữa hai anh em họ.

Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run rẫy, giật mình mù mịt nhìn anh: “Sao… sao anh lại tới đây?”. Tiên Hiệp Hay

Lục Hàn Đình đã trúng một roi, hơn nữa còn là Liễu Chiêu Đệ đánh, khuôn mặt tuấn tú đã âm trầm có thể nặn ra nước, anh lãnh lẽo không vui nhìn cô, từ trong cỗ họng gần lên từng chữ: *Bây giờ cô đang ôm ai đó, không muốn tay nữa đúng không, mau buông ral”

Anh bảo cô buông Lục Tử Tiễn ral Đây là lúc nào rồi, lực chú ý của anh sao lại rơi vào vấn đề này chứ?

Liêu Chiêu Đệ thấy Lục Hàn Đình tới, thực sự là giận không chỗ phát tiết, nhưng một roi ban nãy quất quá đã, lúc này bà ta quơ roi da lại quất lên trên người Lục Hàn Đình.

Thằng nghiệt chủng, khi anh còn bé bà ta không nên chỉ là bức điên anh, đưa anh vào bệnh viện tâm thần, lúc đó bà ta nên bóp chết anh, phải tạo ra vụ án ngoài ý muồn giết chết anh!

Liễu Chiêu Đệ vô cùng hồi hận, hiện tại bà ta lại dốc hết khí lực vụt roi lên người Lục Hàn Đình.

Lúc này Lục Hàn Đình vươn bàn tay to, ôm một đầu vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán, bá đạo kéo cô vào trong ngực mình, sau đó anh nhẹ nhàng nâng mí mắt, một đôi mắt sâu như hồ băng nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ. Ngay lúc roi da phất xuống, anh nhanh như chớp vươn bàn tay to còn lại, ở giữa không trung kéo lại cái roi da kia.

Roi da ngừng lại, Lục Hàn Đình lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Điên đủ chưa?”

Liễu Chiêu Đệ muốn lôi roi da về, nhưng bà ta giật thế nào roi da cũng nằm im không nhúc nhích trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình.

Hiện tại Liễu Chiêu Đệ đã tức đến sôi máu, mặt mày dữ tợn, bà ta đang định hành động, thế nhưng lúc này Lục Tư Tước đi đến, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt bà ta: “Hai đứa con trai đều bị cô đánh rồi, cũng nên hết giận, đừng làm loạn cái nhà này lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.