Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 815: Chương 815: Đừng chạm bàn tay bắn của cô vào tôi!




Cô có ý gì?

Cô che chở Lục Tử Tiễn đến vậy?

Cô thiên vị!

Trái tim cô rốt cuộc nghiêng về phía nào, sớm biết thế đêm đó anh không nên để cô có được anh, không nên để cô được như ý!

Tâm trạng Lục Hàn Đình thật không tốt, đôi mắt lạnh lẽo như tia X quang quét lên người cô: “Cút! Đừng chạm bàn tay bẩn của cô vào tôi!”

Hạ Tịch Quán sắp hộc máu đến nơi, cái tên thần kinh này!

Bác sĩ xử lý tốt vết thương cho Lục Tử Tiễn, Lục Tử Tiễn đứng dậy: “Quán Quán, anh đưa em về nhà.”

Lúc này Lục Tư Tước đi tới: “Tử Tiễn, thương thế của con thành như vậy vẫn nên tĩnh dưỡng thì hơn, không thì vết thương lại rách ra đấy. Bố bảo tài xế đưa Hạ tiểu thư về nhà, cam đoan đưa về an toàn.”

Lục Tử Tiễn nhíu mày: “Không được…”

“Tử Tiễn…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở miệng nói: “Để tài xê đưa em về đi, anh thê này lái xe cũng không an toàn mà, em về đến nhà sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho anh. Vậy nha, em đi nhé, bye bye.”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, Hạ Tịch Quán chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này trong bóng tối đột nhiên vươn ra một bàn tay to, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kéo cô vào trong bóng tối.

Hạ Tịch Quán ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú kia của Lục Hàn Đình phóng đại trong tầm mắt cô.

“Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, nơi này là Lục gia, anh buông ra!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy dụa.

Lục Hàn Đình bóp chặt vòng eo yêu kiều của cô, đè cô vào ngực mình, không để cô thoát: “Hạ Tịch Quán, rốt cuộc cô có ý gì, hiện tại nói rõ ràng với tôi!”

Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài: “Có ý gì là sao, anh muốn tôi nói cái gì?”

Lục Hàn Đình bóp vòng eo mềm mại của cô, là cố ý để cho cô đau, tỏ vẻ nghiêm phạt: “Hạ Tịch Quán, quan hệ chúng ta bây giờ là thế nào, chúng ta đã chung giường với nhau rồi, à không đúng, đã “dã chiến” với nhau rồi, cô đã ngủ với tôi, chẳng lẽ cô không muốn cho tôi một câu trả lời?”

Hạ Tịch Quán rên một tiếng, trong đôi mắt sáng dâng lên tầng sương mù trong suốt, thân thể mềm mại bắt an giãy dụa, muốn tránh thoát bàn tay tựa gọng sắt của anh: “Lục Hàn Đình, anh đừng có chiếm được tiện nghỉ còn khoe mẽ, loại chuyện này chăng phải đám đàn ông các anh là người hưởng được lợi sao?”

Lục Hàn Đình đưa tay đẩy, trực tiếp đẩy cô đến trên vách tường, “bốp” một tiếng bàn tay to chống lên bên đầu cô, ngăn cô ở giữa vách tường và lồng ngực mình: “Con mẹ nó Hạ Tịch Quán, có phải cô thích ăn đòn không? Bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với tôi, bao nhiêu phụ nữ muốn tôi thoải mái cũng không có cơ hội, rốt cuộc ai được tiện nghỉ tự cô suy nghĩ đi!”

“cm Hạ Tịch Quán trợn mắt hốc miệng nhìn người đàn ông trước mắt này, sao anh có thể trôi chảy nói ra lời này được thế? Còn lấy thái độ bề trên nhìn cô bằng nửa con mắt, tôn quý mà kiêu ngạo, thực sự là “công trúa” ngạo kiều không ai bì nỗi mà.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Lục Hàn Đình, không lẽ anh vẫn tưởng mình là… còn tân chứ?”

“Cái gì mà là tưởng?” Lục Hàn Đình hỏi ngược một câu, anh vốn là thế chứ tưởng cái gì.

Nhưng anh mím chặt môi, không muốn nhắc đến đề tài này.

Phụt…

Hạ Tịch Quán nhịn không được liền che miệng cười, ôi anh chàng trai tân này…

“Hạ Tịch Quán, cô cười cái gì?” Lục Hàn Đình cảm giác mình bị cô gái này khinh thương, như cô đang trêu chọc anh.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng dừng cười, cô không có cách nào kẻ lại chuyện quá khứ cho anh biết, chỉ có thể nói: “Thì ra là tôi xé tem Lục tổng à, tôi vui vẻ ghê ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.