Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 112: Chương 112: Giơ Ngón Giữa




Bởi vì chơi với Hạ Tịch Quán, cho

nên Diệp Linh cũng rất ghét Hạ

Nghiên Nghiên, cho nên lần đầu tiên

nhìn thấy cô ta đứng chung một chỗ

với Cố Dạ Cẩn thì liền nháo nhào

làm loạn.

Thời niên thiếu, Cố Dạ Cần rất được

các cô gái mến mộ, nhận được

nhiều thư tình, Diệp Linh lúc đó còn

nhỏ còn chuyển thư tình hộ tới tay

Có Dạ Cần.

Chỉ duy nhất một lần Diệp Linh

không nhịn được là khi nhìn thấy Cố

Dạ Cần đi với cô ta.

Hạ Nghiên Nghiên còn nhớ rõ đó là

vào đêm sinh nhật của Cố Dạ Cẩn,

cô ta tới tham dự bữa tiệc, thế

nhưng nhân vậy chính của bữa tiệc

lại biến mắt, mọi người đều vội vàng

đi tìm anh.

Lúc Hạ Nghiên Nghiên tìm tới nhà

vệ sinh nữ, liền nghe thấy tiếng khóc

ấm ức của Diệp Linh: “Anh, anh biết

là em không thích Hạ Nghiên Nghiên

mà… là cô ta… đã hại Quán Quán,

em không muốn nhìn thấy cô ta…”

Sau đó cô ta nghe thấy giọng nói

trầm thấp của Có Dạ Cần vang lên,

cố gắng dỗ dành: “Linh Linh đừng

khóc nữa, khóc tới mức thở không

ra hơi rồi này, anh nhìn sẽ đau

lòng….”

“Anh gạt người, vậy tại sao anh

còn… để Hạ Nghiên Nghiên tới dự

tiệc sinh nhật của mình, em không

thích hai người ở cạnh nhau đâu, là

cô ta đã hại Quán Quán…”

“Quán Quán, Quán Quán, em không

thích Hạ Nghiên Nghiên là vì anh

hay là vì Hạ Tịch Quán, hy vọng em

sẽ suy nghĩ cho kĩ, nếu như không

có được đáp án thì anh vẫn sẽ để

Hạ Nghiên Nghiên xuất hiện trước

mặt em.”

Có Dạ Cần nói xong đóng sập cửa rời đỉ.

Hạ Nghiên Nghiên đối với chuyện

ngày hôm đó vẫn còn nhớ rõ, trong

ấn tượng của cô ta, Diệp Linh rất

thích Có Dạ Cần, nhưng chỉ giới hạn

là tình cảm với anh trai.

Dù sao khi đó Diệp Linh còn quá

nhỏ, vẫn luôn được Cố Dạ Cần bảo

vệ trong lòng, đến cơ hội tiếp xúc với

nam sinh khác cũng không có, cho

nên cô cũng không hiểu rõ thích là

như thế nào.

Về phần tâm tư của Có Dạ Cẩn…

Lúc này Hoắc Tuyền hừ lạnh một

tiếng: “Anh Dạ Cẩn, có phải Diệp

Linh lại ghen rồi không, lần nào cô ta

cũng như vậy, sau đó đề anh phải đi

dỗ dành.”

Cố Dạ Cẩn khẽ mím môi, có chút

lạnh lùng nói: “Không đâu.”

Bây giờ cô nhìn thấy anh với Hạ

Nghiên Nghiên ở chung một chỗ đã

không còn làm loạn nữa rồi.

Lúc này tiếng còi ô tô đỉnh một tiếng

vang lên, Có Dạ Cần nhìn sang bên

cạnh, lập tức nhìn thấy một chiếc xe

thể thao đang phóng tới.

Là một chiếc Ferrari màu đỏ, Diệp

Linh ngồi trên ghé lái, chở Hạ Tịch

Quán, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai,

trên mặt đeo một chiếc kính râm bản

rộng, cả người xinh đẹp rực rỡ.

Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền

cũng nhìn thấy Diệp Linh, trước kia

Diệp Linh còn không phân rõ được

phương hướng, ngoại trừ lần náo

loạn với Cố Dạ Cần thì Diệp Linh là

một cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời,

giống như một bông hoa trong nhà

ấm chưa từng trải qua mưa to gió lớn.

Hai năm nay Diệp Linh đã thay đổi

rất nhiều, khí chất trên người cũng

biến hóa theo, bộ dáng xinh đẹp

quyến rũ lái xe thể thao bây giờ, vô

cùng rực rỡ.

Trong mắt Có Dạ Cần bây giờ đều là

hình ảnh mái tóc xoăn màu trà của

Diệp Linh, lúc này, Hạ Nghiên

Nghiên đột nhiên hét lên: “Dạ Cần,

mau dừng xe, phía trước là đèn đỏ.”

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên,

Có Dạ Gần lập tức dừng xe.

Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên và Hoắc

Tuyền bị dọa trắng bệch, suýt chút

nữa đã vượt đèn đỏ rồi, giao thông

nơi rất loạn, không cần thận sẽ gặp

phải tai nạn.

Có Dạ Cần ngước mắt lên, chiếc xe

Ferrari đã vụt qua, cửa sổ ghề lái hạ

xuống, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ

sơn móng màu đỏ tươi chậm rãi giơ

lên một ngón giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.