Hạ Tịch Quán chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là Lục Tử
Tiễn, khi đó cô chỉ quan tâm đến việc cứu người mà
không để ý đến Lục Tử Tiễn, sau này khi trở về Hải
Thành cô cũng đã quên mắt.
Thế giới thật nhỏ bé, hóa ra cách đây 2 năm anh đã
gặp cô, còn hợp tác với cô trong một ca phẫu thuật
gây chắn động.
Hạ Tịch Quán nhếch môi đỏ mọng: “Vậy thì chúng ta
thật sự có duyên…”
Khóe môi Lục Tử Tiễn cũng nhếch lên một đường
cong nhàn nhạt, đúng vậy…
Lúc này lại nghe Hạ Tịch Quán nói thêm một câu:
“Anh xem, tôi bây giờ lại là chị dâu của anh rồi, cơ
duyên này thật sự rất lớn.”
Đương nhiên, trong lòng Hạ Tịch Quán nói, chị dâu
này thật xấu hổ quá đi mắt, Lục tiên sinh cùng cha
khác mẹ với người em trai này, máu chốt là Lục tiên
sinh rất thích ghen, không giải thích được đã nghi ngờ
cô và người em trai này.
Đường cong mờ nhạt trên môi Lục Tử Tiễn nhanh
chóng biến mát, anh cầm lấy áo khoác, xoay người rời đi.
Anh cứ vậy mà đi?
Hạ Tích Loan cảm thấy hai anh em Lục gia tính tình
rất kỳ quái, nhưng cũng tốt, mặc dù Lục Tử Tiễn từng
giúp cô, nhưng quan hệ giữa cô và anh thật sự rất khó
xử, nên giữ khoảng cách một chút, kẻo Lục tiên sinh
lại nổi giận.
Trời đã khuya, bên ngoài không có ai, Hạ Tịch Quán
sợ có người đến nên trực tiếp khóa phòng dược lại,
sau đó cô lấy ra một ống nghiệm, đầy cây kim thon dài
vào mạch máu trên tay.
Nhìn thấy từng giọt độc dược hoa Mạn Đà La đẹp đến
mức gần như yêu dã đó đầy vào cơ thể cô.
Bệnh tình của Lục tiên sinh không thể trì hoãn được
nữa, cô biết Lục tiên sinh rất để ý đến bệnh tình của
mình, anh sợ mình phát bệnh, lại càng sợ lúc phát
bệnh sẽ làm tổn thương cô.
Cho nên bà nội mới nói anh rất muốn nắm chặt cô
trong tay, nhưng lại sợ làm cô đau.
Hạ Tịch Quán đặt cây kim xuống, lúc này bên tai cô im
ắng, cô có thể cảm nhận rõ ràng giọt độc hoa đó đã
nhanh chóng lan đến cơ thể cô.
Rất nhanh, cô cảm thấy có những con kiến nhỏ đang
bò khắp mạch máu của mình, những con kiến nhỏ đó
đang gặm cắn, châm chích khiến co đau thấu xương.
Trán Hạ Tịch Quán đau đến chảy ra một tầng mồ hôi
lạnh, cô lấy kim bạc đâm vào huyệt đạo của mình, giọt
độc hoa từ đầu ngón tay chảy ra.
Lúc này bên tai vang lên tiếng động, có người đi tới.
Chương 280: Hạ Tịch Quán Ngã Vào Lòng Anh
Hạ Tịch Quán giật mình: “Ai?”
“Là tôi.”
Giọng của Lục Tử Tiễn.
Sao anh lại quay lại chứ?
Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy, nhưng vào lúc này
trong màng nhĩ đột ngột vang lên một giọng gào thét
chói tai, thân hình mảnh mai của cô trực tiếp ngã
xuống đắt.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô bịt chặt lỗ tai, co quắp
người lại vì đau.
Lục Tử Tiễn ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng động bất
thường bên trong, vốn anh thấy cô khóa trái cửa cũng
rất bắt thường: “Hạ Tịch Quán, cô làm gì ở bên trong
vậy, mau mở cửa, nếu không tôi sẽ đạp cửa.”
Lục Tử Tiễn nhấc chân đá tung cánh cửa.
Hạ Tịch Quán ngã xuống đắt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Cô sao vậy?” Lục Tử Tiễn nhanh chóng bước tới, quỳ
một chân xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch
Quán, đặt đầu ngón tay đang chảy máu của cô xuống
dưới mũi ngửi: “Độc của hoa Mạn Đà La? Hoa mạn đà
la đâu rồi, cô luyện độc thử độc để làm gì hả, Hạ Tịch
Quán, cô không còn muốn sống nữa à? ”
Hai mắt Hạ Tịch Quán đen lại, yếu ớt nói: “Tôi không sao…
Lục Tử Tiễn lấy một con dao sắc nhọn, trên đầu ngón
tay cô vạch ra một chữ “thập” nhỏ, sau đó án huyệt
giúp cô tăng tốc giải độc.
Khi giọt độc cuối cùng đã cạn kiệt, Hạ Tịch Quán
nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống đất.
“Hạ Tịch Quán!”
Lục Tử Tiễn nhanh chóng đưa tay ra, Hạ Tịch Quán
mềm nhữn ngã vào vòng tay anh.