AI Hạ Tịch Quán hô lên một tiếng, chân khụyu xuống, té thẳng xuống đất.
“Quán Quán!” Lam Yên đuổi theo, lo lắng nói: “Sao lại ngã thế này, con xem lòng bàn tay con đều trày hết rồi, có đau không?”
Hai bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán chống trên đất, lòng bàn tay mềm mại đã mài ra vài viết trầy đỏ bừng.
“Mẹ Lam, con không sao, bị thương ngoài da thôi ạ, mẹ không cần lo lắng.”
“Ai nói bị thương ngoài da, chảy máu rồi kia, mau lên xe, trong cốp sau có hộp thuốc, mẹ xử lý cho con.”
Lam Yên đau lòng thi thổi vết thương của Hạ Tịch Quán.
Trên chiếc Rolls-Royce Plantom, bên tai Lục Hàn Đình đột nhiên vang lên tiếng hô mềm yếu, trái tim anh bỗng tê rần, chân đạp phanh lại, nhanh chóng giảm tốc độ.
Anh bị sao vậy?
Anh đưa tay sờ tim mình, ở tim như bị một bàn tay to lớn gắt gao siết chặt, khiến mỗi lần anh hít thở đều thấy đau.
Lục Hàn Đình xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau, rất nhanh đã thấy được hai người bên đường cái đối diện, bóng người Hạ Tịch Quán bị Lam Yên chặn lại, anh nhìn không thấy cô.
Ánh mắt Lục Hàn Đình dừng lại một khắc liền dời đi, anh cũng không biết mình bị gì, chỉ là có ảo giác thoáng qua.
Anh đạp chân ga, bẻ lái rời đi.
Đến khi Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, đã không thấy chiếc Rolls-Royce Plantom kia nữa, anh lái xe đi rồi, hàng mi nhỏ dài của cô rủ xuống, che đi nỗi tịch mịch trong đáy mắt, cô nhẹ giọng nói: “Mẹ Lam, chúng ta lên xe thôi ạI.”
“Được, mau đi thôi.”
Hai người về tới trên xe, Lam Yên tỉ mỉ giúp Hạ Tịch Quán xử lý vết thương: “Quán Quán, lúc nãy con làm sao vậy, sao đột nhiên xuống xe, có phải con gặp người quen gì đó không?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Lúc nãy con bị hoa mắt thôi ạ.”
Lúc này xe đã dừng ở cổng chính đại học T, Hạ Bang nói: “Quán Quán, đây chính là đại học T, chúng ta đến nơi rồi.”
“Quán Quán, con mau nhìn, cô gái phía trước được mọi người vây quanh giống như công chúa nhỏ kia chính là hòn ngọc quý của Lệ gia, Lệ Yên Nhiên đáy.”
Lam Yên đưa tay chỉ.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, trong sân trường đại học T thấy được Lệ Yên Nhiên, hôm nay Lệ Yên Nhiên mặc một bộ váy hồng, xinh đẹp loá mắt, duyên dáng yêu kiều, hiện tại cô ta đám người vây quanh, hết sức nỗi bật, liếc mắt là có thể thấy.
“Lệ Yên Nhiên này cũng là học sinh của đại học T ạ?”
Hạ Tịch Quán hỏi.
Lam Yên gật đầu: “Đúng vậy, Lệ Yên Nhiên chọn chuyên ngành là bác sĩ dinh dưỡng, kỳ thực nói trắng ra là chính mạ vàng cho cô ta, Lệ Yên Nhiên này là thiên chỉ quý nữ chân chính, không cần phải có bằng cấp. Bồ cô ta lại là đệ nhất thủ phủ toàn cầu Lệ Quân Mặc, con xem máy tòa nhà của đại học T đều do Lệ Quân Mặc quyên tặng, Lệ gia là trâm anh thế gia trăm năm, vẫn tận sức với chữa bệnh từ thiện, Lệ Quân Mặc gần như là giám đốc của toàn bộ đại học y Đề Đô, còn là thiếu chủ nhân của viện khoa học đấy.”
Lệ Quân Mặc?
Người này lại lợi hại như vậy?
Lúc này Lam Yên trừng mắt nhìn, tự hào nói: “Quán Quán, con ngàn vạn lần đừng hâm mộ Lệ Yên Nhiên có người bồ lợi hại như Vậy, vì con có một người mẹ truyền kỳ đấy, 30 năm trước mẹ con hô mưa gọi gió ở Đề Độ, lại còn quậy viện khoa học đến long trời lở đất, bà ấy cùng với Chiêu Đệ cùng xưng danh hai mỹ nhân „ Đề Đô, quan cái mãn kinh hoa(*).
(*) Nào mũ, nào lọng đầy kinh đô.
Nhắc tới mẹ mình, đồng tử sáng trong của Hạ Tịch Quán lộ ra vẻ tràn đầy sùng bái.