Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 268: Chương 268: Lục Hàn Đình






Thấy Lục Tử Tiễn, Hạ Tịch Quán Vì vậy, khi lần đầu tiên Hạ Tịch Quán xuất hiện tại Xu Mật, trong nháy mắt anh đã nhận ra cô.

Cô gái đeo khăn che mặt trong ký ức đã lặng lẽ lớn lên, trổ mã thành dáng vẻ tuyệt sắc sáng chói như vậy.

Anh đã tìm cô cả năm trời, ngay lúc thời gian sắp hết, khi anh chuẩn bị trở về Đé Đô thì cô lại lững thững đi đến.

Lục Tử Tiễn bước tới, đi đến trước mặt Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn anh: “Là anh à? Đúng rồi, hôm đó anh lấy Đại La Tâm Kinh từ Triệu Lập Anh sao? Anh lại giúp tôi lần nữa rồi, lúc tôi quay lại muốn nói lời cảm ơn với anh, nhưng anh đã rời đi rồi, hai ngày nay cũng không gặp anh. ” Lục Tử Tiễn nhìn cô: “Không cần cám ơn.” Đúng lúc này Lục Nhân Nhân đi tới: “Tử Tiễn, cháu biết Tịch Quán sao?” “Tử Tiễn? Đây là tên anh phải không?” Hạ Tịch Quán vẫn chưa biết tên của anh, đây là lần đầu tiên cô nghe được, cô nhìn Lục Nhân Nhân nói: “Hiệu trưởng, con đang ở viện nghiên cứu Xu Mật. Hai chúng con đều ở phòng thuốc, là đồng nghiệp ạ.” “Tịch Quán, giờ con ở Viện nghiên cứu Xu Mật của viện sĩ Lý Văn Thanh à, vậy con và Tử Tiễn thật sự quá có duyên rồi, cô còn muốn thừa dịp tiệc tối này giới thiệu các con làm quen, không ngờ các con đã biết nhau trước đó rồi, quan hệ các con thế nào?” Cái này…

Hạ Tịch Quán tinh nghịch chớp hàng mi cánh bướm, có chút ngượng ngùng: “Cái này có thể nói được sao ạ, chúng con chẳng trò chuyện được mấy câu, anh ấy… lúc nào cũng gục xuống bàn ngủ…” Cái gì, ngủ? Lục Nhân Nhân giơ tay đánh Lục Tử Tiễn một cái: “Thằng nhóc, cháu điên à? Sao cháu có thể dành thời gian ngủ để lại ấn tượng xấu như vậy cho Tịch Quán thế hả?” Hạ Tịch Quán không ngờ Lục Nhân Nhân sẽ đánh Lục Tử Tiễn, sớm biết vậy cô đã không nói gì, cô ngắng mặt lên nhìn Lục Tử Tiễn, có chút xấu hổ: “Hình như tôi làm sai mất rồi, mách tội anh…” Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán, giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, có phần áy náy, nụ cười yêu kiều, đôi mắt Vòng vo xung quanh hệt như… con mèo sữa nhỏ.



Cô còn tưởng anh vào Xu Mật để kiếm ăn đấy.

“Vậy thì thật sự thát lễ rồi, sau này mong anh dạy bảo nhiều hơn.” Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng.

Lục Tử Tiễn nhìn cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo cũng tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cô không còn nhớ đến anh nữa, bằng không sao cô không biết mình ngang tài ngang sức với anh? Lục Hàn Đình là người đến cuối cùng, anh nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của đại sảnh khi anh xuất hiện, mọi người vây quanh chào đón anh, anh xã giao vài câu rồi đi tìm Lục Nhân Nhân.

Vừa mới rẽ vào một khúc cua, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy phía trước là Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán.

Ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán đứng đối diện nhau, một người là viện sĩ của Đế Đô, thiên kiêu chi tử, một người là cô gái thiên tài cô tuyệt lệ không nhuốm bụi trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.