Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 230: Chương 230: Lục Phu Nhân, Em Nhìn Đi Đâu Thế?




Quả nhiên bà nội vẫn là bà nội đó, luôn có thể dùng câu “cháu chắt” để kết thúc một cách hoàn hảo.

Hạ Tịch Quán nói úp mở rồi đỏ bừng mặt cúp điện thoại.

Chẳng máy chốc, chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại trên bãi cỏ, Lục Hàn Đình dẫn Hạ Tịch Quán vào một căn biệt thự.

Phong cách biệt thự theo hướng Âu Mỹ, bên trong trang trí đơn giản mà sang trọng, là gu từ trước đến giờ của anh.

Hai người lên lầu, vào phòng ngủ chính, Lục Hàn Đình liếc mắt chỉ: “Bạn em có gửi quà sinh nhật đó, anh bảo người mang qua rồi, lấy mở ra xem thử.” Hạ Tịch Quán chạy đến, mở hộp ra trước, bên trong chiếc hộp là một chậu cây cảnh.

Đôi mắt của Hạ Tịch Quán co rút lại, đây là hoa… Mạn Đà La mà trong truyền thuyết mà lúc trước cô từng nói với Song Song.

Tương truyền hoa Mạn Đà La(*) này sinh trưởng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, rễ có màu đen, hoa màu đỏ, đỏ đến ma mi.

* Mạn Đà La: Hay còn gọi chung là hoa Bỉ Ngạn.

Hạ Tịch Quán đã từng nhìn thấy hoa Mạn Đà La trong các cuốn sách y khoa, nhưng khác xa với sự kinh ngạc mà cô đã thấy tận mắt bây giờ, khiến cô kinh ngạc hơn là, Song Song thật sự lấy được hoa Mạn Đà La.

Ước chừng trên toàn thế giới này không có đến hai gốc hoa Mạn Đà La, lần trước Song Song vỗ ngực nói bảo đảm sẽ lấy cho cô, lúc đó cô còn nghỉ ngờ, không ngờ Song Song không nói đùa.

Trong hộp có một tờ giấy, là Song Song viết: “Quán Quán, sinh nhật vui vẻ nhé, p/s: Rốt cuộc cũng trồng được hoa Mạn Đà La vào ngày sinh nhật côrồi, cẩn thận nha, Mạn Đà La rất độc, tôi vô tình trúng một chút độc rồi, nhưng đừng lo, tôi đã trồng một cây Thiên Sơn Tuyết Liên(*) ăn giải độc rồi, dùng cẩn thận nhé.” (*) Cây Thiên Sơn Tuyết Liên: Một loại thảo dược cực cực quý hiếm.

Hạ Tịch Quán nhìn chữ “trồng” rồi nhìn đến cây Thiên Sơn Tuyết Liên để giải độc, đầu nhỏ của cô gần như nổ tung, trời ạ, rốt cuộc Song Song là ai thế, cô ấy có thể trồng được Mạn Đà La, còn có thể tùy tiện trồng thêm một cây Thiên Sơn Tuyết Liên.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ đến Mặc Sênh thích nhất trồng hoa cỏ, cô ấy có nhiều chậu lon, chẳng lẽ trong máy chậu cây ấy đều chứa đất có dược liệu hiếm sao? Hạ Tịch Quán muốn tìm Song Song hỏi ngay, cô cẩn thận cất chậu Mạn Đà La vào, bệnh tình của Lục tiên sinh một khắc cũng không thể chậm trễ, bây giờ có Mạn Đà La, ngày mai cô sẽ thử độc chế thuốc.

Hạ Tịch Quán mở một chiếc hộp khác ra, là của Diệp Linh tặng.

Linh Linh sẽ tặng quà gì nhỉ? Cô mở hộp ra, bên trong là một rương… bao cao su.

Diệp Linh cũng để lại lời nhắn: “Quán Quán, chúc mừng sinh nhật, ps: Không biết Lục tiên sinh dùng cỡ nào, nhưng nhìn trực quan thì Lục tiên sinh giàu có “hàng” to, số lớn nhất luôn đúng.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đóng hộp lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô phủ đầy những vét ửng đỏ đáng ngờ, cô cũng quay lại nhìn Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình vừa cởi bỏ bộ vest đen, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao lớn đứng lặng người trước cửa số sát đất, mí mắt anh tuấn rủ xuống, lịch lãm cởi chiếc khóa bạc trên tay áo, thắt lửng da màu đen buộc chặt vòng eo hẹp của anh, phía dưới là đôi chân thon dài, đúng là… cực phẩm nam sắc mà.

Hạ Tịch Quán không biết do chột dạ, hay là do quà Diệp Linh dọa chạy, đôi mắt nai đen lặng lẽ né tránh phần dưới thắt lưng anh.

Đúng lúc này, giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông vang lên bên tai: “Lục phu nhân, mắt em nhìn đi đâu thế?” Hạ Tịch Quán giật mình, nhanh chóng ngắng đầu lên, cô chạm phải đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của Lục Hàn Đình, chẳng biết anh đã nhìn qua từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.