Bên kia truyền tới tiếng chuông điện thoại, còn chưa
được một lần đã được nhận ngay lập tức, Hạ Tịch
Quán nghỉ ngờ anh vẫn luôn chờ điện thoại của cô.
Nhưng Lục Hàn Đình nhận điện thoại lại không nói gì.
Hạ Tịch Quán rũ mi: “Alo, Lục tiên sinh, sao anh
không nói gì?”
Lúc này, tiếng nói trầm thấp, khàn khàn của Lục Hàn
Đình mới vang lên: “Anh nghĩ là em sẽ không gọi cho
anh.”
Hạ Tịch Quán khẽ cắn môi, anh còn tự biết đấy,
chuyện hôm đấy khiến cô xấu hổ, cuối cùng, cô bĩu
môi: “Hừ!”
Cô lại hừ thêm tiếng nữa.
Lễ tân vẫn luôn nhìn Hạ Tịch Quán, không biết cô
đang gọi cho ai, dù sao chắc chắn không phải tổng
giám đốc nhà cô ta, lúc này đột nhiên nghe thấy cô gái
hờn dỗi hừ một tiếng.
Lễ tân cảm thấy Hạ Tịch Quán thật nũng nịu, mà hình
như là cô có bạn trai, hoặc là đối tượng mờ ám, sao
vẫn yêu thương nhung nhớ giám đốc nhà cô ta chứ?
Lễ tân rất không thích mấy cô gái đỏng đảnh thích
chăn lốp xe phòng hờ, chờ khi tổng giám đốc về, cô ta
nhất định sẽ vạch trần cô.
Lúc này, một chiếc xe thương vụ dài sang trọng chậm
rãi dừng lại trước tòa nhà Lục thị, thư ký trưởng
Nghiêm Nghị xuống xe, sau đó cung kính mở cửa sau,
một bóng người anh tuần cao lớn lập tức đập vào mát.
Lục Hàn Đình về.
“Trời ơi, Lục tổng về kìal” Hai mắt lễ tân sáng lên, lập
tức nở nụ cười mê người.
Hạ Tịch Quán ngồi ở đại sảnh, đương nhiên chú ý tới
bên này, chỉ thấy cửa lớn bị đẩy ra, một cao tầng công
ty đeo thẻ xanh nhanh chóng chạy ra, hình như
nghênh đón nhân vật lớn nào đó.
Nhân vật lớn ở đây có thể là ai, Hạ Tịch Quán lập tức
quay lại, nhìn thấy Lục Hàn Đình qua cửa kính sáng
bóng.
Lục Hàn Đình vừa xuống máy bay, trang phục chính
thức, áo sơ mi trắng đeo cavat, mặc áo lót thương vụ
màu xanh, khoác áo choàng dài màu đen, ưu nhã tự
phụ, nồi bật khí thế tinh anh thương nghiệp bất phàm.
“Lục tổng…”
Mấy cao tầng vừa lên tiếng đã bị Nghiêm Nghị đưa tay
cắt đứt, Nghiêm Nghị nháy mắt, ý là không tháy tổng
giám đốc đang gọi điện sao?
Các cấp trên lập tức im lặng, vô cùng tò mò tổng giám
đốc đang gọi điện cho ai.
Lục Hàn Đình nghe tiếng hừ của Hạ Tịch Quán cực kỳ
u oán, vô cùng ngây ngô, dừng bước.
Anh không đi, các cấp trên theo sau đều dừng lại.
Lục Hàn Đình cầm điện thoại, hạ mi, trầm giọng nói
với cô: “Lục phu nhân, anh xin lỗi đem hôm đó…”
Hạ Tịch Quán có thể thấy rõ bộ dạng lúc này của anh,
cô mỉm cười: “Lục tiên sinh, anh làm sai luôn xin lỗi
qua điện thoại à, em không thấy được thành ý của anh.”
Yến hầu Lục Hàn Đình khẽ nhúc nhích, mọi lý trí đều
nói cho anh biết, đừng đi tìm cô, đã ba ngày, anh có
thể kiên trì được lâu hơn.
Nhưng âm thanh bên tai cho một đầm, tất cả lý trí đều
bị tiếng nói mềm nhẹ của cô đánh tan: “Bây giờ anh đi
†Ìm em, nhé?”