Thím Triệu chấn động: “Tiểu thư Quán Quán, sao cháu lại muốn làm vậy?”
“Bởi vì, cháu chỉ có thể cùng anh ấy đi tới kết cục này, cháu không muốn bỏ anh ấy lại, nên chỉ có thể để cho chính mình trở thành người bị lưu lại, cháu không muốn anh ấy bởi vì cháu mà đau đớn, thống khỏ, cháu muốn anh ấy đến Đề Đô bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới của riêng mình.” Hạ Tịch Quán nức nở nói.
“Nhưng, như vậy cô gia sẽ quên đi cháu, sau này cô gia có thể sẽ gặp được rất nhiều khuê nữ khác, nếu như cô gia thích người ta thì làm sao giờ?”
Hạ Tịch Quán đã sớm nghĩ qua, con đường phía trước còn dài đằng đãng, tương lai anh nhất định sẽ gặp được cô gái tốt hơn cô, anh sẽ yêu người khác.
Chỉ cần nghĩ tới cái này, trong lòng cô sẽ rất khó chịu, rất ghen, rất đố kị, có đôi khi cô còn tư tâm nghĩ, để anh vĩnh viễn ở lại chỗ này, như vậy anh liền vĩnh viễn chỉ thuộc về cô.
“Không sao ạ, chỉ cần cô gái kia có thể toàn tâm toàn ý thương anh ấy, dù sao phải có người thay thế vị trí cháu, hơn nữa về sau sẽ có rất nhiều người thương anh ấy, mấy ngày nay, thứ Lục tiên sinh cho cháu đã rất đủ rồi, cháu rất hạnh phúc.”
Lục Tư Tước tới, vài chiếc xe Jeep phóng thẳng vào làng, vừa khiêm tốn lại lộ ra vẻ xa hoa khí phái, là tác phong trước sau như một của người đàn ông Lục Tư Tước này.
Lục Hàn Đình vẫn còn đang mê man, anh đã bị thôi miên, Hạ Tịch Quán đã lấy đi tắt cả ký ức liên quan đến cô của anh.
“Hạ tiểu thư, hiện tại A Đình thế nào?” Lục Tư Tước thấp giọng hỏi.
Hạ Tịch Quán hiện tại đứng không vững, cần Thím Triệu đỡ, đôi mắt cô dõi theo Lục Hàn Đình bị đưa vào ghế sau của xe Jeep, nhẹ giọng nói: “Giờ thì tốt rồi, đã đạt được sinh mạng mới, hơn nữa tôi còn thôi miên lấy đi ký ức của anh ấy, anh ấy không còn biết trong cuộc đời anh ấy đã từng có tôi xuất hiện.”
Lục Tư Tước toàn thân áo đen, người đàn ông đã năm mươi tuổi vẫn đứng ở đỉnh kim tự tháp, khí tràng nội liễm mà thâm trầm, gió nhẹ làm phất phơ vạt áo khoác ngoài của ông, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn không ra tâm tình gì: “ Lần này cực khổ cho Hạ tiểu thư rồi, tôi đã phái người xóa đi tắt cả dấu vết của cô ở Hải Thành, về sau trên thế gian này sẽ không có sự tồn tại của cô nữa, không ai sẽ nhắc tới cô với a Đình, dù cho đôi câu vài lời cũng sẽ không có, nó sẽ sống tốt thôi.”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được.”
Nói rồi cô tiến lên, cúi thấp đầu chui vào trong ghế sau, tay nhỏ bé vươn ra, bưng lấy khuôn mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình, cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Lúc này một giọt nước mắt nóng cháy rơi xuống, rơi vào trên mắt Lục Hàn Đình, mí mắt anh giật giật, nhưng vẫn không mở ra.
“Lục tiên sinh, anh nhất định phải hạnh phúc đấy.” Hạ Tịch Quán lệ rơi đầy mặt.
Lục Tư Tước đứng bên đợi, cũng không quấy rối, ông nhìn cô gái ghé vào trong xe, nhìn cô hôn lên trán A Đình, với thì thào nói lời từ biệt với anh.
Hạ Tịch Quán lui ra: “Bác Lục, sau này cũng không gặp nữa, đừng quên lời bác từng hứa với tôi, dù cho anh ấy hiện tại bao nhiêu tuổi, anh ấy ở trước mặt của bác vẫn là đứa trẻ chưa lớn, gia đình nguyên sinh(*) làm cho anh ấy cả đời đều phải chữa lành vết thương tuổi thơ, tình cha tựa Thái Sơn, bác phải thương anh ấy.”
(*) Kiểu gia đình có bố hoặc mẹ đã tái hôn, có con riêng của đôi bên chung sống.
Lục Tư Tước nhìn cô, một lúc sau nói: “Còn gì nữa không?”
Hạ Tịch Quán còn nghĩ tới bà nội ở U Lan Uyễn, nhưng suy nghĩ một chút cô cũng không nhắc đến, hiện tại Lục Hàn Đình đã khỏe, bà nội tự nhiên cũng sẽ ổn thôi.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Không còn nữa.”
“Chúng tôi đi đây.” Lục Tư Tước lên xe.
“Chờ một chút!” Hạ Tịch Quán đột nhiên gọi ông lại.
Lục Tư Tước dừng bước, xoay người.
Trong mắt Hạ Tịch Quán đầy nước mắt, môi tái nhợt run rẩy, cô vẫn không nhịn được: “Cô ấy, là một người như thế nào?”