Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 494: Chương 494: Mọi người cãi nhau vì con?




Lục Hàn Đình nhìn Lục Tử Tiễn, đôi mắt thâm thúy hơi chân động, anh rất hiểu người em trai này, là viện sĩ trẻ tuổi nhất hiện nay, Lục Tử Tiễn cậy tài khinh người, thanh lạnh lại cao ngạo, ánh mắt vô cùng cao, không có gì có thể ảnh hưởng anh, anh chưa từng bị thất thô.

Nhưng bây giờ viền mắt thanh lạnh của Lục Tử Tiễn đỏ bừng, nhuộm đầy tơ máu, hai tay anh xuôi bên người siết chặt thành quyền, giống như sư tử nổi giận, đã sắp đến ranh giới bùng nổ.

Lục Hàn Đình trước giờ chưa từng thấy qua một Lục Tử Tiễn như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình nhàn nhạt mở miệng nói: “Em làm sao vậy?”

Nói rồi anh nhìn thoáng qua thư phòng: “Em là vì một… cô gái cùng bố cãi nhau à, em có cô gái mình yêu rồi?”

Lục Tử Tiễn lạnh lùng nhìn Lục Hàn Đình: “Anh bây giờ hạnh phúc không?”

Lục Hàn Đình mím môi mỏng, không nói chuyện.

Hai người đàn ông anh tuần như nhau, họ đều là thiên chỉ kiêu tử, hiện tại trong ánh mắt đôi bên lại có tia lửa u ám giao nhau, rất nhanh Lục Tử Tiễn cong môi: “Lục Hàn Đình, anh nhất định rất hạnh phúc rồi! Kế thừa tập đoàn thương giới, lại có Yên Nhiên đệ nhất mỹ nhân Đề Đô như vậy hầu bên cạnh, tốt lắm, anh nhất định phải hung hăng hạnh phúc!”

Nói xong, Lục Tử Tiễn trực tiếp xoay người đi xuống lầu.

Lục Tử Tiễn không thể nhìn Lục Hàn Đình thêm khắc nào, vì mạng sống hiện tại của Lục Hàn Đình là Hạ Tịch Quán dùng mạng mình đổi lấy, cô ấy yêu anh còn hơn cả sinh mệnh mình.

Anh sẽ không đem nói cái tên Hạ Tịch Quán này cho Lục Hàn Đình biết, mãi mãi sẽ không, anh sẽ không

để cho Lục Hàn Đình biết anh đến tột cùng đã mắt đi thứ gì, đây là sự trừng phạt với anhl Liễu Chiêu Đễ nổi giận đuổi theo: “Tử Tiễn! Tử Tiễn, con đứng lại đó cho mẹt”

Nhìn đôi mẹ con một trước một sau biến mất trước mắt, Lục Hàn Đình di mắt, lúc này cửa thư phòng mở ra, Lục Tư Tước đi ra.

Lục Hàn Đình nhìn Lục Tư Tước: “Mọi người cãi nhau VÌ con sao?”

Lục Tư Tước lắc đầu: “Không phải, không liên quan gì tới con, hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, con ở cạnh Yên Nhiên thấy thế nào?”

“Cũng được.” Lục Hàn Đình cũng không định nhiều lời, anh nói thẳng: “Con nhìn bà nội đã.”

Trong phòng ngủ, Lục lão phu nhân ngồi trên ghế mây, trong ngực bà ôm Tiểu Viên Viên, ba tháng này

Lục lão phu nhân gây đi thật nhiều, mái đầu bạc trắng.

Lục lão phu nhân gần như là một đêm bạc đầu.

Tiểu Viên Viên ngoan ngoãn vùi trong lòng lão phu nhân, kêu vài tiếng meo meo.

“Bà nội.” Lục Hàn Đình ngồi xổm xuống bên ghế mây Lục lão phu nhân đang ngồi, nắm bàn tay già nua của bà.

Lục lão phu nhân ngắng đầu nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Ra là Hàn Đình về đấy à.”

“Bà nội, nghe nói gần đây bà chỉ ăn nửa chén cháo nhỏ, rốt cuộc bà làm sao vậy, nếu như bà có tâm sự gì có thể nói cho cháu biết mà.”

Lục lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Bà nội không có việc gì, không cần lo lắng, bà nội chỉ là… nhớ một người, rất nhớ rất nhớ.”

Meo…

Meo meo…

Tiểu Viên Viên cũng kêu lên hai tiếng.

Lục Hàn Đình biết bà nội không muốn nói: “Bà nội, hai ngày nữa cháu đưa bà ra ngoài, ở chung với cháu, bây giờ khẩu vị cháu không tốt, cháu tìm được một người biết làm thức ăn ngon, có thể chuốc bà ăn ngon.”

Thăm bà nội xong, Lục Hàn Đình rời khỏi biệt thự Lục gia, anh và Lục Tử Tiễn ở bên ngoài đều có rất nhiều bất động sản, đều có biệt thự của mình.

Trên chiếc Rolls-Royce sang trọng, Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế ngồi, gio tay lên xoa xoa ấn đường mệt mỏi, lúc này Sùng Văn ngồi chỗ tài xế mở miệng nói: “Thiếu gia, vừa rồi thư ký Nghiêm gọi đến, nhắc cậu chuyên gia tâm lý thứ 21 đã đến, Dr. Xuyên này rất giỏi về chuyện chăn gói, nhất định có thể chữa được bệnh… lãnh cảm của thiếu gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.