Lục Hàn Đình không nói gì, chỉ mím môi mỏng, sau đó anh nhấc đôi chân dài miên man lẳng lặng bước ra khỏi U Lan Uyển, dáng người cao thẳng nhanh chóng hòa vào màn đêm lạnh lẽo bên ngoài cho đến khi khuất dạng.
Lục Nhân Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Lục lão phu nhân: "Mẹ, con vẫn không rõ Tịch Quán làm sao giả được cho Hàn Đình, con tra qua, Tịch Quán là thay gả phải không, lúc ấy cả Hải Thành đều nói Hạ Tịch Quán từ quê lên, mẹ, con rất hiểu mẹ, mẹ trấn ở Lục gia nhiều năm như vậy, còn rất cưng chiều Hàn Đình, chuyện cưới xin đại sự như thể, nhất định mẹ sẽ thay mặt nó toàn quyền quyết định, nhưng sao mẹ lại mặc kệ một cô gái quê mùa thay gả cho Hàn Đình chứ? Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì gạt con không?"
Lục Nhân Nhân là khuê nữ ruột của Lục lão phu nhân, tâm tư sâu xa của mẹ và thủ đoạn lôi đình của mẹ mình sao bà ấy lại không rõ ràng được chú? Bà đã phái người điều tra cuộc hôn nhân của Lục Hàn Đinh và Hạ Tịch Quán, cuộc hôn nhân này đầy nghi ngờ, một chút cũng không thể nào không dấylên nghi ngờ, hôm nay bà đến đây chính là muốn hỏi kỹ Lục lão phu nhân.
Động tác Lục lão phu nhân duyên dáng cắt miếng bít tết trên đĩa mà không nhìn Lục Nhân Nhân: "Nhân Nhân, con đã phái người điều tra qua, vậy còn hỏi mẹ làm gì?"
Lục Nhân Nhân sững người "Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ trách con động tay động chân sau lưng mẹ à? Đó... tất cả là do mẹ quá bất công, mẹ một mực lên kế hoạch cho Hàn Đình, thậm chí chuyện gả thay này cũng một tay mẹ làm. Cho dù con không tra, anh và chị dâu cũng sẽ tra, bây giờ mẹ cũng biết Tịch Quán là cô gái mà Tử Tien vừa gặp đã yêu rồi, bọn nó mới là đôi mà trời đất tác thành, mà cơ thế Hàn Đinh mẹ và con đều rõ ràng, loại bệnh tâm lý này không thể chữa khỏi được?"
"Đủ chưa?" Lão phu nhân nghe Lục Nhân Nhân nói, sau đó sâu xa hỏi một câu.
"Mẹ, con..."
"Hàn Đình chưa bao giờ giành giật bất cứ thứ gì của các con. Từ lúc nó rời khỏi Lục gia, nó không lấy một thứ gì của Lục gia, Quán Quán là vợ nó, là Lục phu nhân của nó, các con bây giờ lại để ý đến, chạy đến Hải Thành cướp người, còn hùng dũng dương dương tự đắc như vậy?"
Lục Nhân Nhân đột nhiên cạn lời, trong ánh mắt không vui cùng nghiêm nghị của lão phu nhân, thật sự mà không dám chống đối, mặc dù Lục Hàn Đình đã rời khỏi Lục gia Đế Đô bảy năm trước, không lấy bất cứ thứ gi từ Lục gia, mấy năm nay anh bà Lục Tư Tước cũng chẳng hề để tâm gì đến bệnh tình đứa con này, hai người giống như đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi.
Nhưng mà, nếu không phải chị dâu bà Liễu Chiêu Đệ vô tình nhìn thấy di chúc do anh trai mình lập, ai ngờ được trong di chúc Lục Tư Tước vậy mà lại giao hết cơ nghiệp cùng tập đoàn thương nghiệp khổng lồ của Lục thị kia giao cho Lục Hàn Đình, giữa hai đứa con trai Tử Tiễn và Lục Hàn Đình, vậy mà anh bà vẫn chọn Lục Hàn Đình làm người kế vị.
Lục Nhân Nhân biết, chẳng sợ mười năm hay hai mươi năm trôi qua, người đàn bà tao nhã Liễu Anh Lạc kia vẫn sống trong trí nhớ mọi người như cũ, anh trai bà, chồng trước của bà... đều nhớ đến bà tạ!
Ba mươi năm trước, khi Đế Đô phồn thịnh, người thời đó đều biết có hai cô gái trẻ, một xinh đẹp ngây thơ, một đường thăng cấp đánh quái trong truyền thuyết, một thanh lạnh tuyệt sắc, sáng lập ra kinh điển châu báu Fly, trở thành bà tổ của một thời đại, lúc đó con cháu lớp nhà giàu tranh nhau theo đuổi hai cô gái này, thiếu gia của tử đại hào môn Đế Đô, Lục - Lệ - Từ - Dạ đều có trong đó.
Chỉ nghĩ đến đây, trong ngực Lục Nhân Nhân liền nổi lên phẫn hận: “Mẹ, con gần như có thể chắc chắn là chuyện gả thay này là mưu đồ của mẹ, giữa chúng ta mẹ là người biết trước được tiên cơ của Tịch Quản, làm bà nội, tình yêu chu đáo nhất, tốt nhất mẹ cho Hàn Đình là cho nó một người vợ tốt, một phu nhân xuất sắc, phải không?