Lúc này vang lên tiếng điện thoại, toàn bộ đường dây nóng của Đài A nỗ tung, rất nhiều cuộc gọi đến.
Các nhân viên kết nói với điện thoại, đều là của các phóng viên truyền thông ở Đề Đô và thính giả nhiệt tình: “Xin hỏi vừa rồi việc chúng tôi nghe được đều là thật sao, Dạ lão lại có hoa đào sao?”
“Dạ lão của các anh khẳng định rất thích cô bé kia nhỉ? Sao có thể không thích được chứ?”
“Dạ lão có tiện nhận phỏng vấn của chúng tôi không, chúng tôi muốn một cuộc phỏng vấn độc quyền với Dạ lão.”
Nhân viên công tác nghe điện thoại không ngót tay, thống nhất đáp là “không biết”: “Không rõ lắm, cảm ơn đã gọi.”
Khâu phu nhân nhìn đám người kia: “Được rồi, tôi thấy các người đều rất bận, vậy tôi liền đi trước. À đúng rồi Dạ lão, có cái tin tức tốt gì nhớ kỹ báo chúng tôi biết nhé.”
Trước khi đi Khâu phu nhân nhìn về phía Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đưa mắt nhìn Khâu phu nhân rời đi.
Khâu phu nhân đi, Hạ Tịch Quán nghiêng người, đôi mắt sáng trong phóng tới trên mặt của Dạ lão Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên, bọn họ đều nhìn chằm chằm cô, như thể muốn nhào lên xé nát cô ngay lập tức.
Hạ Tịch Quán đảo mắt về phía Phạm Điềm đang ngồi liệt trên đất, Phạm Điềm hết sức chật vật, nước trà tạt lên mặt cô ta khiến cô ta ướt sủng, lá trà còn mắc trên đầu cô ta, vô cùng khó chịu.
Lúc này Phạm Điềm cũng nhìn về phía Hạ Tịch Quán, trong hai mắt cô ta nhanh chóng toé lên hận ý: “Hạ Tịch Quán, đều do mày, là mày dùng kim khâu tập kích tao, làm tao đánh mát lý trí Hạ Tịch Quán nhàn nhạt nhếch lên môi đỏ mọng: “Phạm Điềm, tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nói có sách mách có chứng, ban nãy tôi vẫn luôn ở cùng Khâu phu nhân, như hình với bóng, cô nói tôi tập kích cô, vậy chứng cứ đâu, nếu như cô không cầm ra được chứng cứ, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng!”
Phạm Điềm lúc này mới biết chính mình ngay từ đầu đã rơi vào trong bẫy Hạ Tịch Quán, có ân báo ân, có oán báo oán, vẫn là quy tắc Hạ Tịch Quán hành động, cô nhắm về phía cô ta, màn kịch tối nay Hạ Tịch Quán đúng là chơi rất đẹp! “Hạ Tịch Quán, cô mồm miệng tép nhảy như thé, chỉ là cô đang ở trên địa bàn của tôi động thủ, lá gan cũng lớn quá rồi đó.” Dạ lão phất tay áo hừ lạnh nói. Ngôn Tình Tổng Tài
Hạ Tịch Quán thong dong tiến lên đón ánh mắt âm trầm như con bò cạp của Dạ lão, cô không sợ hãi chút nào mỉm cười: *Dạ lão, lời này của ông là có ý gì, thích ông là Phạm Điềm, tôi lại không thể khống chế yêu thích của cô ta với ông. Mặc dù nói Dạ lão trọn đời danh dự, đến cái tuổi này rồi vậy mà để khắp thiên hạ biết mình đào hoa, hãm sâu chuyện xấu, nhưng Dạ lão lại gắng sứng cố kéo tỷ lệ nghe đài của cô cháu gái của ông Lệ Yên Nhiên, để cô ta cùng Đài A chỉ cần một lần là nỏi tiếng, tinh thần đó khiến tôi rất cảm động.”
“Mày!” Dạ lão đột nhiên nheo lại cặp kia đục ngầu hai mắt, ngay từ đầu ông ta cũng không đặt Hạ Tịch Quán vào mắt, nhưng cô lại ngay dưới mí mắt ông ta thiết kế ra màn kịch như thế, còn khiến ông ta diễn miễn phí cho cô, xem ra ông ta thực sự đã coi thường cô rồi.
Dạ lão cả đời này đều si mê y học, không vướng đến nữ nhi tình trường, thứ ông ta coi trọng nhất chính là danh dự và thể diện của bản thân, không nghĩ tới bây giờ bại trong tay Hạ Tịch Quán.
Hiện tại tai tiếng của ông ta sợ rằng đã lan khắp nơi rồi, Dạ lão làm sao cũng không ngờ tới mình ở cái tuổi này còn bị người ta chơi một vố như thế! Phạm Điềm sợ hãi nhìn Hạ Tịch Quán, cô làm sao biết cô ta thích Dạ lão? Cái này vẫn là bí mật ẩn sâu ở đáy lòng cô ta, chưa từng nói với người khác, Hạ Tịch Quán rốt cuộc làm sao mà biết được? Phạm Điềm càng phát giác, Hạ Tịch Quán này quả là sâu không lường được.