Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 669: Chương 669: Sương phủ trùng trùng




Hạ Tịch Quán có thể cảm giác được Lục Tư Tước yêu hai đứa con trai này, nên lúc ở Hải Thành, ông không thể cho phép sự tồn tại của cô, nhưng bây giờ biết được cô là con gái của Lâm Thủy Dao, Lâm Thủy Dao và Liễu Anh Lạc năm đó lại là hai mỹ nhân quan nắp mãn kinh hoa, ông muốn thông qua cô tìm được Liễu Anh Lạc, cho nên ông buông xuống hai đứa con trai, cho phép sự tồn tại của cô.

Đây cũng chính là nói, ở trong lòng Lục Tư Tước, Liễu Anh Lạc còn quan trọng hơn cậu con trai nhiều.

Hạ Tịch Quán lần đầu tiên chân chính ý thức được, Lục Tư Tước yêu Liễu Anh Lạc.

Liễu Anh Lạc đã biến mát rất nhiều năm, con trai của bà Lục Hàn Đình năm nay cũng đã 28 tuổi, Hạ Tịch Quán không biết rốt cuộc là tình yêu như thế nào mới có thể ngăn cản sự ăn mòn và sức mạnh của tháng năm, để cho người đàn ông như đế vương đó một mực đứng sững ở đây, có lẽ là canh giữ địa phương bọn họ gặp nhau lúc ban đầu. cập nhật tại

Nhưng là, nếu yêu, vì sao lại muốn tổn thương?

Năm đó Liễu Anh Lạc có thai lần thứ hai, bà cầm dao tự mình mồ bụng mình, lấy đứa bé ra, là thảm đến bực nào?

Nếu như không phải là bị bức đến tuyệt cảnh, Liễu Anh Lạc nào cam lòng bỏ lại con trai của mình là Lục Hàn Đình nhảy vào đại dương, một đi không trở lại?

Liễu Anh Lạc thực sự còn sống không?

Lẽ nào, Liễu Anh Lạc năm đó biến mắt có liên quan với mẹ?

Nếu Liễu Anh Lạc còn sống, vì sao không trở lại tìm Lục Hàn Đình?

Lục Tư Tước yêu Liễu Anh Lạc như thé, thì sao lại cưới Liễu Chiêu Đệ, cùng Chiêu Đệ sinh ra Lục Tử Tiễn?

Bắt kỳ người nữ nào cũng không thể tiếp nhận được hôn nhân lừa di, thân thể phản bội.

Hạ Tịch Quán cho rằng hôm nay tới Lục gia sẽ có thu hoạch một chuyến, thế nhưng cùng Lục Tư Tước lòng dạ thâm sâu đánh cờ, cô không hề có chút phần thắng nào, ngược lại càng thêm rơi vào sương phủ trùng trùng.

Nhưng Hạ Tịch Quán đã biết, chắc chắn, tất cả nghỉ vấn và đáp án của cô đều ở chỗ này.

Mẹ cô từ đâu tới đây?

Mẹ cô bây giờ đang ở đâu?

Bồ ruột cô là ai?

Hết thảy những thứ này, tất cả đáp án đều ở Đề Đô này!

Lúc này Lục Tử Tiễn đã đi tới: “Quán Quán, sao em lại đứng đây?”

Hạ Tịch Quán hoàn hồn, cô nhìn Lục Tử Tiễn, cười một tiếng: “À, vừa rồi em gặp bác trai, trò chuyện đôi câu thôi ạ.”

Con ngươi đen trong trẻo lạnh lùng Lục Tử Tiễn nhìn về hướng Lục Tư Tước biến mát: “Bố anh nói gì với em?”

“Không nói gì, chỉ là tám bâng quơ thôi, Tử Tiễn, anh đưa em về nhà đi, hiện tại khuya lắm rồi, bố Hạ mẹ Lam còn đang ở nhà trong chờ em đó.”

Lục Tử Tiễn nhìn cặp mắt kia của Hạ Tịch Quán bởi vì thông tuệ mà lóe ra ánh sáng chói mắt, cô luôn là như vậy, dũng cảm độc lập, có thể tự mình nghĩ ra rất nhiều cách để giải quyết vấn đề.

Cô thà cô đơn tự mình gánh hết tất cả, chứ không dựa vào anh.

Đến khi nào cô sẽ tựa đầu nhỏ của mình trên vai của anh, tìm kiếm anh giúp đỡ?

Lục Tử Tiễn ấm áp cong lên môi mỏng, sau đó vươn bàn tay to đến: “Đi, Quán Quán, anh đưa em về nhà.”

Hạ Tịch Quán đặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh, Lục Tử Tiễn nắm thật chặc, đưa cô về nhà.

Lúc này Lục Hàn Đình từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt anh âm u lạnh lẽo đứng lặng nơi lan can khắc hoa tầng hai, hạ mắt nhìn xuống hai người phía dưới.

Cặp mắt sâu hoắm như đầm băng của anh rất nhanh đã rơi trên đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán, ánh mắt của anh giống như băng đã thắm độc, hận không thể lao xuống tách rời hai người kia.

Cú húc vừa rồi của cô, anh bây giờ còn mơ hồ thấy đau, cô còn không có chút nào quan tâm đến thân thể anh, ngược lại quay đầu liền cùng đi với thằng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.