Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tịch Quán mở đôi mắt còn ngái ngủ, đêm qua cô
đã ngủ rất ngon, cô không kiềm chế được mà vùi vào
chăn bông ấm áp, dụi dụi nửa khuôn mặt nhỏ của cô.
Nhưng bên cạnh đã không thấy người.
Lục Hàn Đình dậy rồi.
Tối qua lúc ngủ cô không thức giấc nhưng cô mơ
màng cảm nhận được có người nằm ngủ bên cạnh cô.
Ngoại trừ Lục Hàn Đình ra thì còn có thể là ai được?
Là cảm giác của cô sai sao?
Hạ Tịch Quán vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gồi,
nhanh chóng ngửi được mùi cơ thể sạch sẽ nhẹ
nhàng của anh, ngay cả chăn bông cũng còn vương
lại nhiệt độ cơ thể.
Tối qua anh thật sự đã ngủ cùng cô, hai người ôm
nhau ngủ.
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng nhắm mắt, rõ ràng đã nói rõ
là muốn phân rạch ròi với anh thế mà lại hôn, lại ngủ
cùng, rốt cuộc là phải làm sao?
Khi Hạ Tịch Quán tỉnh dậy, thím Lâm vẫn còn hôn mê.
Cô đến gặp bác sĩ phụ trách để thảo luận về tình trạng
của thím Lâm, sau đó quay trở về U Lan Uyễn.
Tại U Lan Uyễn.
Lục lão phu nhân kéo bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán:
“Quán Quán à, thím Lâm đã khỏe lên chút nào chưa?
Bà thấy con cứ chạy đi chạy lại vào viện như vậy rất
cực khổ, quằng mắt sắp thâm hét cả rồi, hay là chúng
ta đón thím Lâm đến U Lan Uyễn rồi mời bác sỹ đến
đây chăm sóc, như vậy vẹn cả đôi đường.”
Trong lòng Hạ Tịch Quán thật sự rất cảm động, lão
phu nhân đối với cô rất tốt, rất nuông chiều cô, nhưng
cô không hi vọng sẽ gây thêm phiền phức nên đã từ
chối: “Bà nội à, bác sỹ nói thím Lâm phải ở lại viện
theo dõi mấy hôm, đợi thím tỉnh lại rồi mới xác định
được tình hình nên bây giờ chưa thể chuyền viện ạ.
Con cảm ơn bà nội!”
Lục lão phu nhân xoa xoa đầu Hạ Tịch Quán: “Quán
Quán, con khách sáo với bà làm gì, chúng ta là một
gia đình.”
“Con biết rồi, bà nội.”
Meo… Meo…
Lúc này bên tai truyền đến vài tiếng mèo con kêu, Hạ
Tịch Quán cảm giác được có thứ gì đó cọ cọ vào chân
mình, đưa mắt xuống thì thấy bên cạnh chân mình có
một con nhỏ.
Con mèo nhỏ màu trắng như tuyết, hình như là một
giống cao cấp, mới sinh ra không bao lâu, đôi mắt to
đen láy khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán lập tức sáng lên, cô cúi xuống
ôm con mèo nhỏ trong tay, kinh ngạc nói: “Bà ơi, con
mèo này từ đâu ra vậy ạ?”
“Quán Quán, con thích con mèo này à? Đây là quà đi
công tác của Hàn Đình mua cho con đấy.” Lão phu
nhân cười nói.
Lục Hàn Đình mua cho cô?
Anh đi công tác còn mua quà cho cô?
Hạ Tịch Quán chạm vào bộ lông mềm mại trên cơ thể
con mèo nhỏ, trên môi cô hiện lên một vòng cung.
Lúc này, Lục lão phu nhân ôm một con búp bê tỉnh xảo
trên tay và khoe: “Quán Quán, đây là quà của Hàn
Đình mua cho ta, con thấy thế nào, đẹp chứ?”
Lục lão phu nhân rất thích búp bê, trên giường ngủ
của bà có rất nhiều loại búp bê với nhiều hình dáng
màu sắc khác nhau. Một lão phu nhân lại đi thích búp
bê của trẻ con, thật ngộ nghĩnh.
Lục phu nhân nói: “Đừng cảm thấy bà thích búp bê là
kỳ quái. Quán Quán, cháu là một cô bé nhỏ, bà là cô
bé lớn, đều là phụ nữ ai không muốn mình là công
chúa chứ?”
Hạ Tịch Quán cười, cô đã quên rất nhiều chuyện hồi
còn nhỏ rồi, ký ức của đứa trẻ chín tuổi vốn rất ít.
Trong ký ức của cô, mẹ cô rất dịu dàng, rất yêu
thương cô, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng, nhưng tính
cách của mẹ lạnh lùng, rất ít giao thiệp với bên ngoài
nên số lượng người từng gặp mẹ vô cùng ít.
Trong ký ức, bố cô cũng rất yêu thương mẹ cô, bố lúc
nào cũng mỉm cười khi nói chuyện với mẹ, đôi mắt
sáng ngời và luôn tôn trọng nhau.
Nhưng cô cảm thấy gia đình cô như thiếu thứ gì đó,
tất cả đều chỉ biểu hiện bên ngoài.