Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1056: Chương 1056: Tiên sinh, cứu tôi!




Lục Hàn Đình mím môi mỏng: “Lục Thần Dịch, con còn biết thứ gì?

Lục Hàn Đình có một loại cảm giác bản thân đã sinh một boss lớn.

Lục Thần Dịch lắc đầu: “Chỉ có những thứ này, quá khứ của mẹ đều bị bố và ông nội xóa sạch, không phải sao?

Như vậy hiện tại, bố có muốn nói cho con chút gì không, ví dụ như chuyện tình của bố và mẹ.”

*…” Lục Hàn Đình càng ngày càng có ảo giác bị lãnh dạy dỗ, anh hừ một tiếng: “Lục Thần Dịch, không phải con rất có năng lực sao? Tự mình đi thăm dò đi.”

Lục Thần Dịch quy củ ngồi ở ghế an toàn, hai cái chân nhỏ ưu nhã vắt chéo: “Được rồi, con hiểu được mà bố, dù sao bị mẹ vứt bỏ không phải là chuyện tự hào gì, yên tâm đi bố, cho dù con có biết chuyện năm đó, con cũng sẽ không chê cười bó.”

*…” Lục Hàn Đình sắp hộc máu.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Lục Hàn Đình.

Là Có Dạ Cần gọi.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận: “Alo.”

“Hàn Đình, gần đây cận bận cái gì thế? Tôi phát hiện Hạ Tịch Quán trở về một cái cậu liền làm tổ ở nhà không xuất hiện, có phải định biến thành người đàn ông của gia đình luôn rồi không? Đi ra đây uống rượu với tôi.”

“Được, tới liền.” Lục Hàn Đình cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi ngừng lại, Lục Thần Dịch tự mở cửa sau xe ra, nhảy xuống, cậu đứng tại chỗ, giơ giơ tay nhỏ bé Lục Hàn Đình: “Bố, bye bye.”

Lục Hàn Đình nói: “Vào đi.”

“Dạ…” Lúc gần đi, Lục Thần Dịch nhìn bố nhà mình: “Bó, đến quán bar uống rượu cũng được, nhưng bố tốt nhất không nên làm bậy, bằng không nếu bố không giải quyết được đám phụ nữ ngồn ngang bên cạnh bố kia, con sẽ giúp bố giải quyết, giữ kĩ nửa người dưới của bố đi.”

Nói xong, Lục Thần Dịch đi vào.

Lục Hàn Đình bị con trai mình uy hiếp cảnh cáo: “…

Anh có lẽ là ông bố đầu tiên trong lịch sử bị con trai cảnh cáo phải “giữ kĩ nửa người dưới của mình” rồi, Hạ Tịch Quán đến tột cùng đã sinh cho anh tiểu quái vật gì thế này?

Đồng thời, Lục Hàn Đình còn có một cảm giác rất vi diệu, anh luôn cảm giác không chỉ có một tiểu quái vật!

Quán bar Đề Đô.

Quán bar này vẫn luôn là hang vàng của đàn ông, hai thứ ngon nhất trong quán là rượu ngon và mỹ nữ, vì vậy ai bước vào quán đêu là một đám đại lão có địa vị, có quyên thế.

Trong phòng bao, bồi bàn đẩy cửa ra, Lục Hàn Đình đi vào, bên trong đã có vài đám giám đốc thương giới, Có Dạ Cần đã có mặt ở đó.

Cố Dạ Cần ngồi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, đang hút thuốc, khói mù lượn lờ mơ hồ khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia, trông anh tâm tình không tốt, cả người nhìn âm u.

“Lục tổng, anh đã tới rồi, Có tổng chờ anh lâu lắm đáy.”

“Lục tổng, gần đây anh bận cái gì thế, đã lâu chẳng thấy tăm hơi anh.”

“Lục tổng, mau ngồi xuống đi nào.”

Lục Hàn Đình cởi áo khoác ngoài, ngồi bên cạnh Cố Dạ Cần, nơi đây mờ tối, cũng là chỗ ngồi chính của toàn phòng.

Trên người Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi đen, một giám đốc chuyền cho anh điều thuốc, anh đặt trên môi mỏng, lại có người ân cần châm bật lửa, đốt thuốc cho anh, rất nhanh, ngọn lửa đỏ thắm bừng cháy, anh lười biếng dựa lưng lên ghé sa lon, nhíu lại mày kiếm hít một hơi thuốc.

Một tên giám đốc đẩy mỹ nữ bên cạnh đi tới: “Đi, mau đến bồi Lục tổng.”

Lục Hàn Đình vừa tiến đến, hai mắt các mỹ nữ trong phòng bao đều sáng rực, đây chính là đại lão tư bản có tiền nhất đấy.

“Lục tổng…”

Hai mỹ nữ một trước một sau đi đến bên người Lục Hàn Đình, ỏn ẻn kêu một tiếng.

“Lục tổng, hai mỹ nữ này mới vừa vào đã đứng đầu bảng trong quán rượu, anh thấy thế nào?”

Khói xanh lượn lờ mơ hồ khuôn mặt anh tuần Lục Hàn Đình, anh hơi cong thắt lưng, ngón tay thon dài gõ tàn thuốc xuống gạt tàn phía trước trên bàn uống trà, đôi mắt thâm thúy chẳng hướng về phía hai mỹ nữ kia.

Vài tên giám đốc đã nhìn ra, đêm nay Lục Hàn Đình không có hứng thú.

Đám giác đốc trong giới đều biết mấy năm này Lục Hàn Đình thay phụ nữ như thay áo, thế nhưng anh cũng không phải là phụ nữ gì đều để ý, anh néu đã không có hứng thú, lại gần người anh cũng khó.

Rất rõ ràng Lục Hàn Đình không coi trọng hai mỹ nữ này.

“Máy cô mau về đi, đừng phá hỏng tâm tình của Lục tổng.”

“Đêm nay tôi thấy tâm tình Lục tổng và Cố tổng không tốt lắm.”

Hai mỹ nữ chỉ đành tức giận rời đi, kỳ thực ban nãy các cô đã thất bại trên người Cố Dạ Cần rồi, Cố Dạ Cẩn một tay che trời cho Diệp Linh, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, đừng nói bạn gái, một chút chuyện đào hoa gái gú cũng chẳng có. Một người đàn ông 29 tuổi dường như không chút hứng thú nào với loại sinh vật phụ nữ này, khuôn mặt tuần tú nhã nhặn cộng thêm một thân khí tức sạch sẽ cắm dục, khiến bao nhiêu thiên kim xuân tâm manh động.

Dĩ nhiên, Cố Dạ Cần hay bị đồn đại ái muội nhất chính là cô em gái Diệp Linh kia của anh, đóa hồng có gai kiều diễm nhất giới giải trí.

Mấy năm nay Có Dạ Cần không tìm bạn gái, chỉ coi chừng cô em gái Diệp Linh này, theo tuổi tác ngày càng tăng, tất cả mọi người đều đang đoán rốt cuộc Diệp Linh là em gái ruột, hay là “em gái mưa” của Có Dạ Cần.

Người đàn ông Có Dạ Cần này, hoặc là thật sự không hơi, hoặc là… quá sành chơi.

Lục Hàn Đình và Cố Dạ Cẩn hai người đàn ông tôn quý nhất toàn trường bên thân lại không có mỹ nữ, mỗi người bọn họ ai cũng đều hút thuốc, dáng vẻ người lạ chớ chạm.

Lục Hàn Đình nhìn Cố Dạ Cần: “Sao vậy, Diệp Linh lại cáu kỉnh với cậu rồi?”

Trên đời này có thể khiesn Cố Dạ Cẩn phiền muộn hút thuốc lá, đại khái chỉ có mỗi Diệp Linh.

Cố Dạ Cần không nói chuyện, anh chỉ hung hăng hút một hơi thuốc.

Lục Hàn Đình dập tắt một đoạn nhỏ cuối cùng của điều thuốc lá trong gạt tàn thuốc, sau đó đứng dậy: “Các anh cứ thong thả chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió chút.”

Lục Hàn Đình đứng dậy ra ngoài.

Lục Hàn Đình rời phòng bao, đến hành lang, lúc này phía trước vang lên tiếng quở trách: “Đứng lại, đừng chạy, không cho phép chạy!”

Một cô gái nhi thất kinh chạy tới: “Có ai cứu mạng không, có ai cứu mạng không!”

Hai người đàn ông mặc đồ đen tiến lên, ép chặt cô gái lại.

Cô gái dùng sức giãy dụa: “Đừng bắt tôi, van cầu các anh đừng bắt tôi, tôi không muốn bán thân, tôi không muốn lên sân khấu!”

“Tống Phỉ Phi, đây là khế ước bán thân của cô, bố cô đã bán cô đến đây, tiền bán thân năm trăm tệ đã cho bố cô cầm đi, cô muốn chống chế sao?”

“Bồ tôi thua bài bạc, đã bán tôi đi, nhưng tôi không muốn bán, tôi không bán…”

Lúc này trong tầm mắt Tống Phỉ Phỉ xuất hiện đôi giày da màu đen được cọ sáng, đi lên là một đoạn quần tây được may cắt sắc như dao, có người tới.

Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng ôm lấy bắp đùi của người kia: “Tiên sinh, cứu tôi, xin anh mau cứu tôi.”

Hai người đàn ông mặc đồ đen ngẳng đầu một cái, nhanh chóng cung kính nói: “Lục tổng.”

Lục tổng?

Tống Phỉ Phỉ chậm rãi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên quần tây đeo dây lưng, đi lên nữa là áo sơ mi đen, lên nữa là gương mặt góc cạnh nam tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.