Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 782: Chương 782: Tìm x chữa sẹo cho con




“Boss, vừa rồi Dạ lão lại gọi điện thoại tới thúc giục chuyện cưới xin, nhị thiếu cũng không biết làm sao nữa, cậu ấy không phải thích Hạ tiểu thư sao, sao lại quay đầu kết hôn với Dạ Minh Châu?” Tống Minh là một người rất sáng suốt, anh ta ngửi được mùi không bình thường.

Lục Tư Tước không nói gì.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng người hầu nữ thanh âm: “Tiên sinh, lúc nãy có người gửi tới một phong thư ạ.”

Thư?

“Vào.”

Người hầu nữ đẩy cửa thư phòng ra, đi đến, đưa một phong thư tới: “Tiên sinh, vừa rồi có người gõ cửa, tôi mở cửa nhưng cửa mở ra rồi, bên ngoài lại không có ai, tôi phát hiện được phong thư này dưới đất.”

Lục Tư Tước nhận thư, trong thư viết “kính gửi đến Lục Tư THứC..

Có người ghi đích danh truyền thư cho ông, nhưng lại không lộ diện.

“Đã biết, đi xuống đi.”

Người hầu nữ cung kính lui xuống.

` Tống Minh nghi ngờ nhìn lá thư này, nhưng vẫn yên lặng không nói gì.

Lục Tư Tước mở lá thư này ra, trong thư có một dòng chữ nhỏ xinh đẹp, bốn chữ rất đơn giản “hôn lễ đúng hạn”.

Ha ha.

Lục Tư Tước bật cười.

Tống Minh thấp giọng nói: “Boss, chẳng lẽ… Đây là Hạ tiểu thư gởi?”

Lục Tư Tước bật bật lửa, sau đó đốt sạch phong thư này, ném vào trong cái gạt tàn thuốc: “Là cô ấy.”

“Hiện tại tất cả thế lực của Đề Đô đều dán mắt lên người cô ấy, muốn đào ba thước đất tìm được cô ấy, không ngờ tới lúc chỉ mành treo chuông này cô ấy lại có thể lặng yên không tiếng động đưa tới một phong thư.” Tống Minh nói.

Lục Tư Tước câu môi: “Đâu chỉ thế, cô ấy còn ở trong thư lợi dụng tôi, bảo tôi đồng ý hôn sự Dạ gia, năm ngày sau để Tử Tiễn cưới Dạ Minh Châu.”

Tống Minh cũng cười: “Hạ tiểu thư rất thú vị, boss, ngài có muốn làm theo hay không?”

Lục Tư Tước nghĩ thầm chính mình rong ruổi trêm thương trường nhiều năm như vậy, vẫn chưa có ai dám lợi dụng ông như vậy, cô nhất định có kế hoạch của chính mình, mà ông trở thành con cờ của cô.

Lục Tư Tước gật đầu: “Làm theo chứ, đám người Dạ gia như lang như hồ, tôi ngược lại muốn xem thử, trong thời gian ngắn ngủi năm ngày này cô ấy làm thế nào lật ngược thế cờ!”

Trong bệnh viện.

Lệ Yên Nhiên cũng biết tin Hạ Tịch Quán mát tích, cô ta nỗi điên hát đỗ toàn bộ mỹ vị đặt trên bàn.

Xoảng, trên mặt đất một mảnh hỗn độn.

Lúc này Dạ Huỳnh đẩy cửa đi vào: “Yên Nhiên, con làm sao vậy?”

“Mẹ, rốt cuộc con ả Hạ Tịch Quán đó đi đâu rồi, vì sao còn không tìm được nó? Lẽ nào con cắt cổ tay tự sát là náo cho mình nhìn sao?”

Lệ Yên Nhiên có cảm giác, Hạ Tịch Quán nhất định là ngờ tới cô ta sẽ tự sát, nên cô không nói tiếng nào đã biến mắt, để cô ta một mình diễn trò ở đây.

Hiện tại Lệ Yên Nhiên nhìn vét thương trên cổ tay đã cảm thấy bản thân bị Hạ Tịch Quán chơi một vố, cô ta chính là con hát ngu ngốc duy nhất trên màn kịch này.

Sắc mặt Dạ Huỳnh cũng rất khó nhìn, ai có thể ngờ tới Hạ Tịch Quán lại biến mắt, bà ta dịu dàng an ủi Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, ông ngoại con và anh Vô Ưu đều đang tìm ả ta, con đừng tức giận, yên tâm dưỡng sức đi!”

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đưa tay tháo ra băng vải trắng trên cổ tay xuống, lộ ra vết thương kia, vết thương kia cũng không sâu, rất cạn.

Lệ Yên Nhiên được nuông chiều từ bé, đã chịu đau cắt cỗ tay, nhưng cô ta chỉ là nhẹ nhàng rạch một chút, không nỡ làm đau mình.

Nhưng dù vậy, trên cỗ tay của cô ta sẽ lưu lại một vết sẹo, vừa xấu xí vừa nhục nhã.

“Mẹ, con mặc kệ, bây giờ mẹ tìm cho con một bác sĩ giỏi đi, giúp con xóa sẹo, con không muốn để lại dù chỉ là chút sẹo!”

“Yên Nhiên, ông ngoại con và anh Vô Ưu đã là bác sĩ giỏi rồi.”

“Bọn họ am hiểu là độc, không rành thẩm mỹ dưỡng sắc cho phụ nữ, mẹ, mẹ giúp con đi tìm X thần bí kia đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.