Phó giáo sư Chu nhìn Hạ Tịch Quán lúc này, ông thấp giọng hỏi: “Hạ Tịch Quán, là cô sao?”
Hạ Tịch Quán quay đầu, ánh mắt sáng trong rơi trên mặt phó giáo sư Chu, cô gật đầu: “Chủ nhiệm Chu, là tôi.”
Cô không gọi ông là phó giáo sư Chu, mà là chủ nhiệm Chu, đó là bởi vì bảy, tám năm trước ông vẫn còn là một thầy chủ nhiệm.
Bây giờ người gọi ông là chủ nhiệm Chu, sợ rằng chỉ có hiệu trưởng hiện tại của Đại học T.
Phó giáo sư Chu mặt xám như tro, quả nhiên là cô, cùng Lục Tử Tiễn nổi danh, cùng xưng hai đại truyền kỳ của Đại học T, là thiên chỉ kiêu nữ một thời, 15 tuổi đã có hai bằng tiến sĩ.
Một tháng trước ông ta vậy mà từ chối đẩy cô ra ngoài cổng!. Chap mới luôn có tại ++ trumtru yen. COM ++
Phó giáo sư Chu đã biết chính mình đã bỏ lỡ thứ gì, là ông tự tay đẩy một ngôi sao sáng chói cho Đại học A cách vách, để Đại học A vô dụng kia được hời!
Hai tay phó giáo sư Chu run rẫy, ông xoay người, không nói một lời vào Đại học T.
Đám sinh viên Đại học T đi theo phía sau ông: “Phó giáo sư Chu, chuyện gì xảy ra vậy ạ, vì sao thầy lại bưng trà cho thầy Ngô, còn gọi ông ta là sư phụ?”
Phó giáo sư Chu rống lên một tiếng: “Tôi là kẻ ngu, được chưa.
Cút, đừng tới phiền tôi!”
Buổi tối, tại Đề Bar.
Thầy Ngô mời khách, người Đại học A tới đây thả lỏng ăn mừng, gần như chiêm trọn đại sảnh, cảnh tượng khá đông đúc.
Hạ Tịch Quán cũng tới, ngồi chung một chỗ với đám nữ sinh Phạm Điềm, giữa đường, các cô cùng đi toilet.
Trên hành lang, Hạ Tịch Quán đụng phải người quen, là Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên bên người còn có một cô gái, cô gái kia cao gầy xinh đẹp, mặc váy đỏ, nhìn như một thiên kim đại tiểu thư, cô ta chính là thiên kim của Dạ gia, Dạ Minh Châu.
Lệ Yên Nhiên nhìn Hạ Tịch Quán: “Minh Châu, cô ta chính là Hạ Tịch Quán!”
Ánh mắt Dạ Minh Châu liếc đến Hạ Tịch Quán, quan sát trên dưới, lộ ra vài phần khinh miệt, còn có địch ý: “Cô chính là Hạ Tịch Quán?”
Phạm Điềm nhanh chóng kéo Hạ Tịch Quán cho về phía sau, “Lệ Yên Nhiên, lần trước Quán Quán cá cược với cô, cô đã thua, thua triệt để, cô chính là bại tướng dưới tay Quán Quán!”
“Cô bây giờ có ý gì, điểm thi không vượt được người ta nên mang theo bạn đến giúp đánh nhau? Thủ đoạn này của cô cũng quá low đấy.”
“Dạ Minh Châu, chúng tôi cũng không sợ cô, cô tốt nhất không nên làm bậy!”
Dạ Minh Châu?
Hạ Tịch Quán còn chưa biết đến Dạ Minh Châu, nhưng nhìn dáng vẻ bọn Phạm Điềm như gặp đại địch, Hạ Tịch Quán đoán được người này khá khó đối phó: “Điềm Điềm, cô ta là ai?”
Phạm Điềm nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Quán Quán, cô ta chính là Dạ Minh Châu, thiên kim ngang tàng của Đề Đô, cô ta là con gái duy nhất của Dạ gia – một trong tứ đại gia tộc ở Đề Đô, cũng là cháu gái cưng của viện trưởng viện khoa học Dạ lão!”
“Cô ta biết võ, bên hông quấn một cây roi da, có một lần có người chống đối cô ta, cô ta quất roi da trực tiếp đem quất người kia da tróc thịt bong, hiện tại mọi người thấy cô ta liền sợ, sợ cô cái roi da ngang hông kia của cô ta.”
“Đúng rồi, Dạ Minh Châu thích Lục gia Nhị thiếu Lục Tử Tiễn, toàn bộ Đề Đô đều biết.”
Đám Phạm Điềm nhanh chóng cần thận giới thiệu cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Cô còn chưa vào viện khoa học, đã kết oán với cháu gái của viện trưởng viện khoa học, Dạ Minh Châu là vì Lục Tử Tiễn mà 3 DA (U VI nhắm về cô.
Hạ Tịch Quán võ võ tay Phạm Điềm, tỏ vẻ trấn an, sau đó cô tiến lên hai bước, nhìn một chút Lệ Yên Nhiên, rồi nhìn về phía Dạ Minh Châu: “Tôi chính là Hạ Tịch Quán, cô tìm tôi có việc?”