“Tôn thiếu, anh đã từng gặp vị hôn thê của anh chưa, cô con gái Hạ gia đó như thế nào, có phải rất dũng mãnh giống người Hạ gia không, chẳng lẽ dáng dấp cũng giống Như Hoa(*), ha ha ha.”
(*) Như Hoa: Là tên nhân vật nữ có ngoại hình rất xấu trong một bộ phim của Châu Tinh Trì.
Tất cả mọi người đang chê cười Tôn Tiến, cười ầm lên.
Nhắc tới đề tài này, Tôn Tiến liền muốn chửi thề, hôn ước của hai nhà Tôn Hạ này, con gái Hạ gia lại là vị hôn thê của anh ta.
Đề Đô có tứ đại hào môn, Lệ – Lục – Từ – Dạ, dù trong tứ đại gia này không có Hạ gia, nhưng Đề Đô còn có Tam Tuyệt, trong đó Nhất Tuyệt chính là Hạ gia.
Hạ gia là lăn lộn trong giới xã hội đen, giang hồ ba mươi sáu bang phái, tất cả bến tàu trên đường đều nghe mệnh Hạ gia, Hạ gia chính là lão đại giới giang hồ, không ai không sợ, toàn bộ người Hạ gia một thân võ nghệ, xuất thủ bất phàm, người cầm đầu Hạ gia bây giờ tính cách lại cực độ táo bạo, luôn cho mình là đúng, thế nên không ai dám cưới con gái của Hạ gia.
Trước đây lão gia càm đầu Hạ gia đã từng cứu Tôn lão gia, nên Tôn lão gia liền đặt mối hôn sự này.
Tôn Tiến chỉ tay vào đám người đang chế giễu, hung ác nói: “Tôi sẽ không cưới cô con gái xấu xí của Hạ gia kia, các người chờ đấy, tôi nhất định sẽ thoát khỏi mối hôn sự này.”
Mọi người cười ha hả.
“Tôn thiếu, anh dám từ hôn, cẩn thận lão đầu Hạ gia vặn đầu anh xuống tới làm bóng đá đấy!”
“Không chỉ như thế, bọn họ còn có thể chặt người anh thành tám khúc lón đó!”
Tôn Tiến tức chết, anh ta chưa từng gặp cô con gái kia của Hạ gia, nhưng dòng dõi con nhà võ lỗ mãng khẳng định không sinh được mỹ nhân dịu dàng biết nũng nịu gì, nói không chừng cái con xấu xí kia thực sự giống như Như Hoa, anh ta mới không cần cưới, bằng không mỗi ngày ngủ đều gặp ác mộng.
“Đừng có bàn chuyện tôi nữa, Yên Nhiên này, nghe nói hôm nay Lục thiếu sẽ đến party dự sinh nhật em?”
Tôn Tiến hóng chuyện nhìn về phía Lệ Yên Nhiên.
Câu hỏi này thành công hấp dẫn chú ý của mọi người, buổi party xa hoa này gần như tụ tập rồi toàn bộ quý tộc thượng lưu Đế Đô, từ lúc Lục Hàn Đình không chơi với bọn họ, lúc bọn họ còn ở trong đại viện học hành, Lục Hàn Đình mười mấy tuổi đã đi dạo chơi máy vòng thương giới rồi. Với bọn họ mà nói, tên thiên tài biến thái của thương giới này quả là làm người ta giận sôi.
Sau này Lục Hàn Đình lục tục gặp chuyện không may, Lục gia phong tỏa tất cả tin tức, ngoại giới biết cũng không nhiều, nói chung bọn họ đối với con người Lục Hàn Đình này vừa kính vừa sợ, anh là người chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Ba tháng trước Lục Hàn Đình trở về, anh chính thức tiếp nhận tập đoàn Lục thị từ tay Lục Tư Tước, ba tháng anh nhậm chức này đã làm ra cuộc huyết tẩy sắm rền gió cuốn ở các bộ phận, khiến người ta trông đã khiếp sợ.
Nhưng người đàn ông anh tài cao cao tại thượng như vậy nhất định vô cùng thu hút, anh như là khối nam châm, khiến người ta sợ hãi lại nhịn không được nín thở nhìn lên anh.
Vài cô bạn thân kéo Lệ Yên Nhiên lại…
“Yên Nhiên, cậu thật sự đang hẹn hò với Lục thiếu à?
Cậu không sợ anh ta sao?
“Yên Nhiên, thông gia giữa Lục – Lệ có phải thật không, tớ nghe nói cậu sắp đính hôn với Lục thiếu.”
Khuôn mặt Lệ Yên Nhiên xinh đẹp chói mắt ửng hồng, Lục Hàn Đình đến Hải Thành suốt bảy năm, cô ta chờ đã bảy năm rồi, bây giờ cô ta rốt cục cũng tu thành chính quả.
Lệ Yên Nhiên dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tớ và anh Hàn Đình đang hẹn hò.”
Lúc này không biết là người nào kích động hô một câu: “Máy người mau nhìn kin, Lục thiếu đến!”
Mọi người nhao nhao ngắng đầu, chỉ thấy cửa lớn bị đẩy ra, gió lạnh phía ngoài nhanh chóng cuốn vào, dáng người anh tuấn cao lớn cũng vọt vào tầm mắt của mọi người.
Lục Hàn Đình tới.