Lồng ngực Lục Hàn Đình rắn chắc như một bức tường, mặc cô có đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn cô tức giận trừng mắt, cong đôi môi mỏng: "Tôi đáng ghét chỗ nào, cô nói rõ xem."
Chính là... Cả người đều đáng ghét!
Hạ Tịch Quán dùng sức đập nắm đấm nhỏ vào người anh: "Anh buông ra, tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Cô chưa từng lạnh nhạt với anh như thế, Lục Hàn Đình nghĩ chắc cô không thích mình nữa rồi, anh túm cổ tay trắng mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường, môi mỏng tiến đến vành tai trắng như tuyết của cô: “Tôi chỉ hỏi một câu, cô có lên giường với Tử Tiễn chưa, trước kia tôi khó chịu như vậy, cũng luyến tiếc chân chính động vào cô, tôi muốn biết có phải cô trao lần đầu tiên của mình cho người khác rồi không?"
Hạ Tịch Quán ngửi được hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người anh, cô bị anh giam trong ngực, nghe anh hỏi câu vô liêm sỉ này, hai chân cô vậy mà không tự chủ như nhũn ra, muốn trượt xuống dưới.
"Lục Hàn Đình, chúng ta đã ly hôn, là anh ngoại tình trước, là anh không quan tâm tôi trước, bây giờ tôi có cùng người đàn ông khác quan hệ cũng không liên quan đến anh, thứ đo má anh không cần cũng không cho phép người khác đông vào, rất cuộc là suy nghĩ u ám đến mức nào chứ. Umr
Lục Hàn Đình củi đầu, hung hân chân môi cô.
Anh hôn rất dùng sức, giống như dã thú hung mänh nháo về con mồi ngon miệng anh thêm thêm đã lâu, hận không thể nuốt chừng cô vào bụng.
Anh không có không muốn cô.
Anh cũng không ngoại tinh.
Cô chính là ánh nắng sáng rực nhất, đợi mấy năm nữa cô thật sự trưởng thành, tất nhiên sẽ "quan nắp mãn kinh hoa("), cả thành phố này, đều sẽ vì cô mà thất sắc.
(*) là tiêu đề cuốn tiểu thuyết, nội dung chính là nhân vật chinh trải qua gian khổ giành được thành công, ý ở đây chi càng ngày càng rực rỡ hơn.
Anh không cho cô được thử gì, chỉ có thể nhìn cô vì anh thứ độc, cứ hết lần này đến lần khác lấy lòng nhân nhượng anh, anh sợ, sợ chính mình không cho được cô ngày mai cùng tương lai. Hạ Tich Quán bị chọc giận đến điên lên, cô cảm thấy người đàn ông này thực sự không thể nói lý, khi đó anh trưng ra dáng về tuyệt tinh đấy cô ra, chờ ly hôn xong lại đến trêu choc cô.
Cô đã quyết định đến Đế Đô, bắt đầu cuộc sống mới rồi, anh không nên tới đánh vỡ cuộc sống yên tinh hiện tại của có, lám loạn trải tìm cô.
Hạ Tịch Quản hung hăng cắn đầu lưỡi anh,
Máu tươi nhanh chóng tràn ra trong cổ họng hai người, Lục Hàn Đình bị đau nhíu mày, cũng không buông cô ra, mấy ngày nay nỗi nhớ tựa nủi lấp biển dời bài, mà cơ thể mềm mại của cô lại đang trong ngực anh, hương thơm xộc ào mũi, anh làm sao cam lòng buông ra?
Rất nhanh, anh liền hôn được vị đắng, Hạ Tịch Quản khóc.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình chấn động, mở hai mắt ra, đôi môi trái tim của cô bé bị anh hôn đến sưng đỏ, phía trên thấm nước mắt hung hăng trừng anh.
Anh siết tay chậm rãi buông ra,
Hạ Tịch Quán lôi quả đấm nhỏ, gio tay lên lung tung lau nước mắt, thế nhưng càng co sát ra càng ra nhiều nước mắt hơn: "Lục Hàn Đình, anh ức hiếp tôi như thế, anh ức hiếp tôi như thế là ỷ vào tôi thích anh, tôi cho anh biết, từ giờ trở đi tôi không thích anh nữa, cũng sẽ không bao giờ để bản thân bị anh bắt nạt, hôm nay tôi rời khỏi Hải Thành, vĩnh viễn không trở lại nữa, tôi ghét anh!"
Hạ Tịch Quán vào thang máy, nhanh chóng biến mất trước mắt anh.
Lục Hàn Đình cứng đ tại chỗ, tầm mắt anh rơi vào thang máy đã đóng chặt cửa thật lâu không có cách nào dời đi, trong lòng như có con dao nhọn cắm lên, con dao đó cứ mãi xoáy vào lòng, khiến anh đau đến máu thịt be bét.
Chợt anh cảm thấy cổ họng ngai ngái, một giây kế tiếp liền phun ra một ngụm máu.
Lục Hàn Đình đưa tay, chống lên vách tường, khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch như tờ giấy, mỗi lần uống xong thuốc ngủ anh đều cảm thấy đầu đau như nứt ra, giờ anh cảm thấy cả đầu muốn nổ tung.