Thầy Ngô rất nhanh đã chứng kiến cầu thủ Đại học A của mình dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Vương Thông vào sân, rất nhiều người đang võ tay thét chói tai “Đại học AI Đại học AI”
Thầy Ngô cảm thấy trên mặt có vẻ vang, thẳng lưng, cười híp mắt.
Thế nhưng một giây kế tiếp tiếng hô chói tai của Đại học A đã bị tiếng thét của Đại học T đè ép lại, chỉ thấy cầu thủ Đại học T vào sân, là đại học bậc nhất Đề Đô, các cầu thủ của Đại học T hưởng được tiếng hô gào cao to nhất, mọi người thậm chí còn đứng lên, hô vang “Đại học TI Đại học TI”
Mà Đại học A đã bị bỏ quên ở sau.
Phó giáo sư Chu hài lòng nhìn thầy Ngô, ý kia là muốn thắng tôi à, kiếp sau đi!
Thầy Ngô tức đến méo miệng, cứ đợi xem!
Lúc này trong tiếng hò reo đột nhiên bạo phát tiếng thét hưng phần: “Nhìn kìa, tổng giám đốc Lục thị – Lục Hàn Đình tới rồi!
Lục Hàn Đình tới, tiếng huyên náo ở hiện trường ban nãy thoáng cái yên tĩnh lại, mọi người nhao nhao ngắng đầu, ánh mắt đều đảo qua.
Chỉ thấy một đám người mặc âu phục đi đến, trên cổ họ đeo thẻ xanh, biểu thị rõ là người của Lục thị, luồng khí tràng tinh anh kia khiến người ta phải nhượng bộ lui binh.
Dáng người cao lớn được vây quanh ở phía trước kia, là tổng giám đốc Lục thị, Lục Hàn Đình.
Ngày hôm nay Lục Hàn Đình mặc một thân tây trang màu đen được may thủ công, chất vải đắt đỏ được là thẳng đến không chút nếp gắp, anh lững thững bước trên thảm đỏ, mỗi một bước đều vững vàng, nếp gấp quần tây sắt như dao tạo ra từng đường cung khiến người lóa mắt.
Toàn bộ Đế Đô không ai không biết Lục gia, đàn ông Lục gia đều là kỳ tài thương giới, từ một tay nắm giữ tập đoàn Lục thị thần thoại Lục Tư Tước đến thiên tài mười mấy tuổi đã dạo chơi thương giới Lục Hàn Đình, trên người bọn họ đều chảy xuôi dòng máu thiên phú, Lục Hàn Đình bảy năm trước rời Đề Đô, bây giờ là lần đầu tiên công khai trước mắt mọi người.
Đám sinh viên ngước nhìn khuôn mặt kia tựa như “quỷ điêu thiên khắc(*)”, quả thực hoàn mỹ 365 độ không một góc chết, cặp mắt thâm thúy nhàn nhạt quét quanh toàn trường, trong tròng mắt dửng dưng lộ ra vẻ thành thục trầm ổn của người đàn ông ở độ tuổi này, còn có vẻ lạnh lùng sát phạt của người đứng đầu thương giới.
() Qủy và trời đều đẽo gọt, điêu khắc nên nhan sắc, là vẻ đẹp vừa ma mị lại vừa thuần khiết.
Anh vừa ra sân, như đế vương nghênh giá.
Đám nữ sinh hai mắt đều bốc lửa, các cô quả thực không còn cách nào chống đỡ khí chất mê người kia của Lục Hàn Đình.
Nguy rồi, động tâm rồi.
Lục Hàn Đình tới, phó giáo sư Chu còn có các hiệu trưởng khác nhao nhao tiến lên: “Lục tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là phó giáo sư Chu Đại học T.”
Lục Hàn Đình dừng bước lại, nhàn nhạt lướt mắt sang nhìn hướng phó giáo sư Chu, sau đó chất giọng tựa như rượu ủ bật ra khỏi đôi môi mỏng: “Phó giáo sư Chu, chào ông.”
Tất cả mọi người đang tự giới thiệu nhau, thầy Ngô bị đẩy ra sau cùng, ông cố chen lên trước, nhưng tất cả mọi người xoắn xít vác mặt đến diện kiến Lục Hàn Đình, không còn chút khe hở để ông chen lên.
Thầy Ngô mệt thở hồng hộc, bọn họ ép người quá đáng!
Lúc này ban tổ chức đi tới: “Lục tổng, chúng ta tới chụp ảnh chung ạ.”
Mọi người nhanh chóng đứng cạnh Lục Hàn Đình, vị trí bên người Lục Hàn Đình đương nhiên là phó giáo sư Chu của Đại học T.
Thầy Ngô biết mình không có cơ hội tiến lên trước, ông cúi đầu yên lặng đứng ở chỗ ngoài rìa.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên chất giọng trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình: “Hiệu trưởng của tất cả các trường đều ở đây rồi sao?”
Ban tổ chức cung kính gật đầu: “Đúng vậy Lục tổng, đều tới hết Ay rÖi.
“Vậy sao không thấy hiểu trưởng Đại học A?” Lục Hàn Đình hỏi.