Lục Tử Tiễn cau mày nói: “Mẹ, giờ con không rảnh, mai sẽ về ạ.
Những lời này giống như là châm dầu thêm lửa, Liễu Chiêu Đệ nổi giận đùng đùng nói: “Tử Tiễn, giờ con lớn rồi đúng không?
Ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe nữa rồi, mặc kệ con có bận chuyện gì cũng phải bỏ, mẹ muốn con lập tức trở về nhà!”
“Đã biết, lát nữa con về.” Lục Tử Tiễn cúp điện thoại.
Hạ Tịch Quán biết Liễu Chiêu Đệ nhất định là đã biết chuyện Lục Tử Tiễn tự hủy danh tiết, tuy cô không xem trọng kiểu người như Liễu Chiêu Đệ, nhưng bà ta vẫn là một người mẹ xứng chức, Hạ Tịch Quán nhíu mày nói: “Tử Tiễn, em và anh cùng nhau trở về Lục gia!”
Lục Tử Tiễn lắc đầu: “Không cần.”
“Chuyện này cũng là chuyện của em, cho dù chúng ta từ hôn, em cũng phải nói rõ ràng với ba mẹ anh.” Hạ Tịch Quán kiên trì nói.
Vừa dứt lời, Liễu Chiêu Đệ tiến lên, giơ tay lên vả Lục Tử Tiễn một bạt tai thật mạnh.
Bốp.
Tiếng tát tai thanh thúy vang vọng toàn bộ phòng khách, Lục Tử Tiễn bị đánh đến lệch cả mặt.
Tay Liễu Chiêu Đệ cũng đã run rầy, bà ta tức đến đỏ mắt.
Hạ Tịch Quán đứng ra: “Lục phu nhân, chuyện này…”
“Được rồi!” Lục Tử Tiễn ngắt lời Hạ Tịch Quán: “Con đã cùng Hạ Tịch Quán giải trừ hôn ước, chuyện này cứ như vậy đi.”
“Con!” Liễu Chiêu Đệ cố kiềm chế mới không nỗi điên tại chỗ: “Tử Tiễn, con lên lầu với mẹ!”
Bà ta muốn nói chuyện riêng với Lục Tử Tiến.
Lục Tử Tiễn buông lỏng Hạ Tịch Quán ra, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đã hẳn lên dấu tay đỏ tươi, có thể tưởng tượng được vừa rồi Liễu Chiêu Đệ thực sự là dùng toàn lực: “Quán Quán, anh lên lầu một chuyến, em không cần nói gì cả, cũng không cần chạy loạn, đợi lát nữa anh đưa em về nhà.”
Hạ Tịch Quán có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Em biết rồi, em ở đây chờ anh.”
“Ừ.” Lục Tử Tiễn theo Liễu Chiêu Đệ lên lầu.
Hai mẹ con này vừa đi, trong phòng khách chỉ còn sót Hạ Tịch Quán và Lục Tư Tước, từ nãy đến giờ Lục Tư Tước vẫn không nhúng tay vào chuyện này, hiện tại ông dùng ánh mắt chỉ cái ghế sa lon đối diện: “Hạ tiểu thư, ngồi đi.”
Hạ Tịch Quán đi tới, ngồi xuống đối diện Lục Tư Tước.