Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt sáng, khiếp sợ nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình tiếp tục nói: “Tôi đã từ hôn với Lệ Yên Nhiên, Hạ Tịch Quán cũng từ hôn với Lục Tử Tiễn, bốn người chúng tôi đều đã là người độc thân có tự do riêng. Người đàn ông kia là tôi, về tình cảm riêng tư giữa chúng tôi, tôi không thẻ trả lời.”
Nói xong, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán rời đi.
Anh ném một quả bom nặng ký xuống, đám phóng viên còn chưa kịp phản ứng lại, hiện tại thấy bọn họ sắp đi mất, đám người liền sôi trào, “Lục tổng, mong anh nói thêm mấy câu nữa! Các anh…”
người phóng viên kia, là chủ biên gọi tới.
Ký giả nhanh chóng ấn phím nhận: “Alo, chủ biên.”
Tiếng chủ biên khóc than nhanh chóng truyền tới: “Kêu cậu đi phỏng vắn, không phải kêu cậu đi trêu chọc Lục Hàn Đình, anh có biết Lục Hàn Đình là ai không? Anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Lục thị, ban nãy tôi nhận được điện thoại, tòa soạn giải trí chúng ta phá sản rồi.”
Cái gì?
Người phóng vên kia hai chân mềm nhữn, điện thoại rơi xuống đất, anh ta khiếp sợ nhìn về hướng Lục Hàn Đình, anh vậy mà khiến bọn họ trực tiếp phá sản?
Người đàn ông này thực sự quá cường đại, thật sự quá đáng sợ, hoàn toàn giống như là một ác ma.
Lục gia.
Lục Hàn Đình dẫn Hạ Tịch Quán đi vào, Lục Tử Tiễn đã ở trong phòng khách, ba người gặp nhau.
Đôi đồng tử thanh lạnh của Lục Tử Tiễn nhìn về phía Lục Hàn Đình, sau đó anh xông lên, trực tiếp nện mạnh một nắm đấm lên gương mặt điển trai của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình không tránh, trúng một quyền, khóe miệng anh đã thấm ra một chút máu.
Hai vị thiếu gia Lục gia trong phòng khách đánh đập tàn nhẫn, đám người giúp việc kia sợ đến thét chói tai, trốn lẹ vào góc phòng.
Lúc này Lục Tử Tiễn xách cổ áo Lục Hàn Đình lên, đẩy anh tới trên vách tường: “Vì sao anh không tránh?”
Lục Hàn Đình lấy mu bàn tay lau lau vết máu bên khóe môi, sau đó anh ngước mắt nhìn Lục Tử Tiễn, gằn từng chữ: “Một quyền này tôi nhận, về sau Hạ Tịch Quán là của tôi.”
Lục Tử Tiễn bị kích thích viền mắt đỏ bừng, anh lại muốn cho Lục Hàn Đình một quyền, nhưng lúc này Hạ Tịch Quán vội vã chạy tới, ngăn cản nói: “Được rồi Tử Tiễn, đừng đánh, vì em không đáng đâu.”
Lục Tử Tiễn cố nén lửa giận cuồn cuộn nơi lồng ngực, thu nắm đấm lại, anh nhìn Lục Hàn Đình cảnh cáo nói: “Vậy anh tốt nhất đối xử tốt với cô ấy, nếu không… tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lục Tử Tiễn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra của.