Nói đến đề tài này, ly rượu vang trong tay Tô Hi liền
dừng lại, án đường tuấn mĩ hiện lên một tầng âu lo.
Là một trong tứ đại hào môn của Hải Thành, Tô Hi
đương nhiên biết tới Lục gia, nhưng đáng tiếc, anh ta
cũng không rõ hơn người ngoài bao nhiêu.
Thiếu chủ Lục gia Lục Hàn Đình quá mức thần bí,
chưa từng xuất hiện trước công chúng, Tô Hi đã từng
phái nhiều người đi tìm hiểu, mới biết Lục Hàn Đình
mấy năm nay mới tới Hải Thành, còn chân chính là
thuộc về… Đề Đô thành.
Đề Đô Thành là đô thị phồn hoa giàu có bậc nhát, đi
trên đường tùy tiện bắt gặp một người cũng có thể là
xuất thân phú nhị đại, hào môn bình thường căn bản
không thể nào với vào trong trung tâm.
Đương nhiên, Đế Đô Thành cũng có đỉnh cấp hào
môn, loại đỉnh cấp hào môn này mới chân chính là ôm
trùm trong giới kinh doanh, nắm giữ mạch máu kinh tế
cả Châu Á.
Tô Hi từng nghe qua, quý tộc đệ nhất giới kinh doanh
Đề Đô Thành, cũng mang họ Lục.
Đây hết thảy, đều rất trùng hợp, hay là?
Trên thực tế gia tộc có quyền thế thâm căn có đề ở
Hải Thành này là Cố gia, mà thiếu chủ Cố gia Cố Dạ
Cần, là bạn nối khố với Lục Hàn Đình.
Hạ Tiểu Điệp cảm nhận được cảm xúc của Tô Hi đã
có thay đổi, cô ta tiếp tục nói: “Anh Tô Hi, chẳng lẽ
anh đã quên Hạ Tịch Quán ở dưới quê đã ở chung
một chỗ với một người đàn ông sao, hai người đó còn
ngủ chung một đêm trong sơn động, lúc ấy Hạ Tịch
Quán mới bao nhiêu tuổi chứ, đã làm loạn với đàn ông
rồi.
Tô Hi đem ly rượu vang một hơi uống sạch, sau đó
đưa tay ra, trực tiếp đầy Hạ Tiểu Điệp xuống giường.
Động tác của Tô Hi rất thô lỗ, đầu Hạ Tiểu Điệp bị va
vào thành giường cốp một tiếng, cô ta đau tới mức
Chương 23: Xối Diệt Ảo Tưởng
chảy nước mắt.
Lúc này Tô Hi nằm đè lên, hai mắt anh ta hằn tia đỏ
nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Điệp.
Hạ Tiểu Điệp bị dáng vẻ của Tô Hi hù dọa, mỗi lần cô
ta nhắc tới chuyện Hạ Tịch Quán ở cùng với người
đàn ông khác, anh ta đều sẽ mắt khống ché, trở nên
rất đáng sợ.
Nhưng Hạ Tiểu Điệp thật lòng thích Tô Hi, cho nên cô
ta đưa tay ôm cổ Tô Hi: “Anh Tô Hi, em yêu anh, anh
là người đàn ông duy nhất của em, lần đầu tiên của
em cũng dành cho anh.”
Khuôn mặt tuần tú của Tô Hi hiện vẻ dữ tợn, không
sai, Hạ Tịch Quán đã phản bội anh ta, chính là một
người phụ nữ lăng nhăng tùy tiện, căn bản không
đáng giá.
Anh ta muốn quên Hạ Tịch Quán đi.
Tô Hi đưa tay kéo váy ngủ trên người Hạ Tiểu Điệp,
Hạ Tiểu Điệp vui vẻ ôm anh ta: “Anh Tô Hi, em muốn
được đi cạnh anh mãi mãi.”
Tô Hi nhắm mắt lại, trong đầu không sao quên đi được
gương mặt của Hạ Tịch Quán, năm đó cô ấy còn rất
nhỏ, mẹ Hạ Tịch Quán đưa cô ấy tới Tô gia làm
khách, mẹ Hạ Tịch Quán hỏi anh ta: “Tô Hi, sau này
để Quán Quán làm vợ cháu có được hay không?”
Lúc ấy anh ta đã là một cậu thiếu niên mặt đỏ rần,
thẹn thùng không nói lời nào, trực tiếp chạy vào
phòng.
Ngày đó, mối thông gia của hai người cứ như vậy
được định từ bé.
Anh ta còn nhớ rõ Hạ Tịch Quán khi còn bé thông
minh ngoan ngoãn, đôi mắt đen sáng lấp lánh nhìn
anh ta cười gọi một tiếng anh Tô Hi.
Tô Hi đem khuôn mặt tuần tú chôn trên người Hạ Tiểu
Điệp, tiếng nói khàn khàn gọi một tiếng Quán Quán…
Hạ Tiểu Điệp nghe được hai chữ Quán Quán này,
giống như có một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu của
cô ta xuống, xối diệt đi tất cả ảo tưởng hạnh phúc về
tình yêu của cô ta.
Hạ Tiểu Điệp đã ngủ, trong bóng tối Tô Hi dựa đầu
vào bên giường, đưa tay châm một điếu thuốc, yếu ớt
hút lấy.
Chờ đến khi điều thuốc sắp tàn, Tô Hi mở điện thoại
ra, gọi tới một só.
Rất nhanh, bên kia truyền đến tiếng nói của Hạ Tịch
Quán: “Alo.”