Khi Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, Chiêm Mỗ Tư đã không có ở bên người cô nữa rồi, cô vuốt ve gương mặt đang buồn ngủ của mình để giúp nó tỉnh táo hơn, sau đó mới ngồi dậy.
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, cô vội vàng xuống giường, rồi nhìn xuống lầu.
Không ngờ nhìn thấy một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Chiêm Mỗ Tư cởi áo khoác tây trang đắc giá ra, đem áo sơ mi vén đến khuỷu tay, sau đó chỉnh lại tạp dề ngang hông, phía trên ngực có hai con thỏ khá to, nhưng anh không thấy có vấn đề, vẫn nở một nụ cười rực rỡ.
Bình thường nhìn anh chững chạc rất nhiều, bộ dáng lạnh lẽo và tàn khốc, hiện tại chứng khiến cảnh anh thay đổi như thế, Lạc Tích Tuyết thật sự sửng sốt, cơ hồ còn không kịp thích ứng, nhưng đột nhiên cô liền bật ra một tiếng cười hì hì.
Nghe được giọng nói của cô, một bóng dáng nho nhỏ chui ra khỏi phòng bếp, ôm bắp đùi Lạc Tích Tuyết .
"Mẹ, anh tới !" Tiểu Băng Băng giơ cái đầu khả ái lên, hưng phấn nói.
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra: "anh?"
"Anh Băng Băng rất đẹp trai, còn có thể cho Băng Băng người máy, mẹ, mẹ xem đi!" Tiểu Băng băng hả hê lấy lấy từ trong ngực ra một người máy bằng cao su, đưa cho Lạc Tích Tuyết xem.
Lạc Tích Tuyết quét mắt nhìn người máy một cái, lại nghi hoặc nhìn con gái mình, anh trai Băng Băng? Chẳng lẽ là?
Khi cô còn đang chìm trong nghi ngờ, chợt có một bé trai từ sau lưng Băng Băng đi tới, lễ phép gọi cô một tiếng: "Dì!"
Giọng nói quen thuộc, khiến thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, ngẩng đầu lên, quả nhiên là đứa bé nam kia — Bùi Địch.
"Là cha đưa con đến đây!" Bùi Địch giống như nhìn thấu nghi ngờ của Lạc Tích Tuyết , vội vàng giải thích.
Lạc Tích Tuyết hướng về anh gật đầu một cái, cô biết Bùi Địch là con trai trên danh nghĩa của Chiêm Mỗ Tư, nghiêm khắc mà nói, hiện tại cũng coi như là con trai của cô.
Chỉ là Chiêm Mỗ Tư bình thường rất ít mang bé đi đâu, lần này lại bảo bé đến đây, hơn phân nửa là muốn tìm đứa bé chơi cùng với Băng Băng.
"Băng Băng rất nghịch ngợm, làm phiền con trông chừng bé!" Lạc Tích Tuyết khách khí mỉm cười với bé.
"Em ấy là em gái của con, đương nhiên con phải chăm sóc em ấy." Bùi Địch vuốt ót của mình và nói.
Lúc này, Chiêm Mỗ Tư đã trong phòng bếp đi ra, anh để tạp dề xuống, người giúp việc nhìn thấy thức ăn anh làm đã hoàn thành vì thế lập tức bưng ra.
Nhìn đầy bàn thơm ngào ngạt sắc - hương - vị, Lạc Tích Tuyết không khỏi hoài nghi, đây đều là do anh làm sao? Một người đàn ông như anh lại có thể nấu nhiều món thế, chuyện này cô không biết à nha.
Chiêm Mỗ Tư đi tới bên người Lạc Tích Tuyết, hình như nhìn thấu tâm tư của cô, anh cười một tiếng: "Không có mấy thứ này, làm sao có thể khiến em tiếp nhận anh đây?"
Lạc Tích Tuyết cười nhìn của anh, khóe mắt liếc thấy Băng Băng đã leo lên bàn, dùng đôi mắt sáng nhìn món thịt kho tàu mà bé thích nhất
Cô vừa định ngăn cản, không ngờ Bùi Địch đã lên trước ôm bé xuống.
"Em chưa có rửa tay, không thể ăn cơm!" Bùi Địch giống như một người anh trao, dạy dỗ em gái.
Băng Băng phồng má phấn lên, con ngươi tròn trịa lấy lòng: "Vậy anh đút em đi"
"Trước, anh sẽ đưa em đi rửa tay, rửa tay xong, có thể ăn cơm!" Bùi Địch khiên quyết đem Băng Băng đưa vào nhà vệ sinh.
Lạc Tích Tuyết nhìn hai đứa bé, không ngờ đứa trẻ này, lại có thể trị được con gái nghịch ngợm của cô.
Về tính khí của Băng Băng, từ nhỏ đã bị Lãnh Khinh Cuồng làm hư rồi, ham mê rất nhiều đồ bất lương, cô đang rầu không biết về làm cách nào để giúp bé cải chính, thế nhưng Bùi Địch tới, ngược lại có thể làm mẫu cho con gái cô.
"Anh không báo với em, liền đem Bùi Địch đến đây, em có tức giận không?" Chiêm Mỗ Tư canh chừng ánh mắt cô, thử dò xét.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, cười nhạt: "Có Bùi Địch làm bạn với Băng Băng, em rất yên tâm!" Nhìn ra được Bùi Địch là một người anh trai rất hiểu chuyện.
Chiêm Mỗ Tư cũng cười, ít nhất chuyện này anh không làm sai.
Hai người đứa bé rửa tay xong, liền ngồi xuống tại bàn cơm, Bùi Địch rất hiểu lễ phép, người lớn chưa đến vẫn chưa được cầm đũa, bé dù có đói cũng không dám ăn trước.
Chiêm Mỗ Tư bảo nhóm người giúp việc lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bốn người nhà bọn họ, giống như bao gia đình bình thường khác, không khí hết sức ấm áp.
"Anh, em muốn ăn cá!"
"Anh, em muốn uống canh!"
"Anh, em muốn ăn cái món rau màu xanh lá cây đó."
"Anh, anh đút em một viên thuốc đii."
Băng Băng cứ bảo Bùi Địch gắp món này, món kia cho bé, làm cho bé chẳng ăn được là bao.
"Băng Băng, muốn ăn cái gì tự mình gắp, không cần phiền anh như thế!" Lạc Tích Tuyết không nhịn được mở miệng khiển trách con gái.
Đứa nhỏ này trước kia lệ thuộc vào Lãnh Khinh Cuồng quá nhiều, hiện tại Lãnh Khinh Cuồng không có ở đây, bé lại lệ thuộc vào Bùi Địch.
Băng Băng nghe được lời nói của mẹ, chỉ có thể le lưỡi một cái, tự mình gắp đồ ăn, nhưng một lát sau, bé lại không nhịn được quấy rầy Bùi Địch.
"Ánh mắt của anh có màu Lam này, thật là đẹp nha." Băng Băng hâm mộ nhìn chằm chằm Bùi Địch.
Bùi Địch bị bé canh chừng có chút ngượng ngùng, buông chén đũa xuống, để cho bé nhìn đủ.
Tiểu Băng Băng được voi đòi tiên, đưa tay sờ ánh mắt xanh như ngọc thạch của Bùi Địch, thiếu chút nữa đâm chọt vào mặt bé.
"Băng Băng, không thể không có lễ phép như vậy!" Lạc Tích Tuyết vội vàng quát con gái, gắp mấy miếng thức ăn cho vào chén Bùi Địch, thân thiết nói: "Bùi Địch, con ăn đi, không cần để ý đến nó."
"Cám ơn dì!" Bùi Địch gật đầu.
Băng Băng kỳ quái nhìn Bùi Địch, lại nghi hoặc nhìn Lạc Tích Tuyết: "Mẹ, tại sao anh phải gọi mẹ là dì, không phải là anh của con thì cũng phải gọi là mẹ sao?"
Một câu nói hỏi ra, mấy người cũng dừng đũa lại, không ai động đến cơm nữa.
Cái vấn đề này có chút khó giải quyết, nhưng làm như thế nào cũng chưa giải thích được với bé?
Bùi Địch đúng là con của Chiêm Mỗ Tư, chỉ là hiện tại Chiêm Mỗ Tư không nhận đứa bé này, mà người Lạc Thiên Uy sinh đôi với Chiêm Mỗ Tư thật sự, sau khi Chiêm Mỗ Tư qua đời, Thẩm Tâm Lam vì không muốn ảnh hưởng đến tập đoàn, Lạc Thiên Uy lại vừa gặp tai nạn xe cộ, mới để cho anh thay thế Chiêm Mỗ Tư nhiều năm như vậy.
Thật ra thì, nếu tính toán đúng trên danh sách, Bùi Địch cùng với Lạc Thiên Uy cũng coi như có quan hệ máu mủ, những năm này Lạc Thiên Uy cũng một mực nuôi dưỡng bé, đặc biệt là đứa nhỏ này xuất thân khá đáng thương, anh đã chuẩn bị nhận bé làm con nuôi mình rồi.
"Đúng vậy, Bùi Địch, lâu không gặp, thế nào lại quên xưng hô? Còn không mau gọi mẹ đi?" Lạc Tích Tuyết chợt dịu dàng nói với Bùi Địch.
Bùi Địch ngớ ngẩn, khó có thể tin nhìn Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết thấy đứa bé ngây cả người, cô đi đến trước mặt bé, nhìn bé: "Bùi Địch, dì rất thích con, về sau để dì làm mẹ con, được không?"
Bùi Địch khẩn trương nhìn Chiêm Mỗ Tư một cái, thấy anh khẽ gật đầu, bé lập tức nhào vào trong ngực Lạc Tích Tuyết: "Mẹ!!"
Thật tốt quá, rốt cuộc bé đã có mẹ rồi, trong ấn tượng của bé, cha không thèm để ý đến bé, nên bé rất muốn có một người mẹ, không nghĩ tới hôm nay mơ ước lại thành sự thật.
Lạc Tích Tuyết nguyện ý làm mẹ bé, bé lại còn có thêm em gái.
"Ngoan! !" Lạc Tích Tuyết vuốt cái đầu nhỏ của Bùi Địch, trong mắt đầy tràn dịu dàng và nhân hậu.