Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 118: Chương 118: Cầm thú chỉ vì phát tiết




edit: fpurplebrown23

Tiếp tục sao?

Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, khó tin nhìn em trai.

Giờ phút này, thân thể của cô nhỏ bé mềm yếu, dạ dày càng thêm khó chịu, mệt mỏi, hôn mê, các cảm giác khó chịu xen vào một chỗ, cô cảm thấy càng nhanh muốn ngất đi…..

Nhưng vào lúc này em trai, còn muốn tiếp tục với cô sao?

Hắn thật không coi cô như người sao? Hay trong mắt của hắn, cô chỉ công cụ không có chút giá trị nào sao?

“Bỏ qua cho tôi đi, tôi rất khó chịu!”. Lạc Tích Tuyết có chút đau buồn khẩn cầu.

Tiếc rằng trong mắt Lạc Thiên Uy chỉ có tia chiếm đoạt, hắn hung ác híp mắt: “Tới đây, đến bên cạnh tôi!”.

Đáy lòng Lạc Tích Tuyết chợt lạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khổ sở.

Tại sao hắn không chịu bỏ qua cho cô? Chẳng lẽ hắn là dã thú sao? Cho dù cô đã khó chịu như vậy rồi, hắn cũng không để ý, chỉ muốn thân thể mình phát tiết sao?

Thân thể gầy gò của cô không ngừng run rẩy, không muốn đi.

Lạc Thiên Uy bị cô kháng cự như vậy liền tức giận, trong mắt của hắn bỗng dâng lên ngọn lửa, lạnh lùng ra lệnh. : “Tới đây, nằm xuống, tôi hiện tại muốn em”.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, cô run sợ nhìn hắn, cảm giác mình lúc này giống như con cừu đợi làm thịt vậy thật hèn mọn.

Thì ra là cái hắn muốn chỉ là vật phẩm đi theo, để cho hắn có thể phát tiết dục vọng, một người phụ nữ khéo léo dịu dàng không bao giờ phản kháng hắn. Nhưng, cô là người, cô tự nhiên có cảm xúc, có cảm giác, khiến cô làm trái lương tâm mà nịnh nọt, hèn mọn cầu hoan, cô thật không làm được!

“Nếu như mà tôi không nói gì?”. Lạc Tích Tuyết giương mắt, mặt không vẻ gì chống lại con ngươi thô bạo của hắn, kháng cự nói.

Hai quả đấm của Lạc Thiên Uy nắm chặt, bên trán nổi gân xanh: “Em cùng anh ta mà có thể cam tâm tình nguyện trải qua một đêm đẹp, cùng tôi làm một lần, em liền ngại mệt mỏi sao? Tại sao em thích anh ta, không muốn yêu tôi chứ?”

Ghen tỵ làm Lạc Thiên Uy mất đi lý trí, hắn giống như dã thú điên cuồng, trong đầu đều là hình ảnh Lạc Tích Tuyết ở phía dưới Tiểu Vũ Trạch vui vẻ hoan ái đan xen, hắn cũng không khống chế mình được nữa, đi đến trước mặt cô.

Lạc Tích Tuyết lựa chọn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô biết mình giãy giụa thế nào cũng đều uổng công, cuối cùng hắn vẫn không chịu buông tha mình.

Môi cô lạnh lẽo bị miệng hắn như lửa bao lại, hắn hung hăng hôn cô, cô phát ra tiếng rên rỉ phản kháng, lưỡi mạnh mẽ nếm thử hương vị ngọt ngào của cô, hương thơm bên trong môi khiến hắn say mê.

Tiết mục quen thuộc lần nữa diễn ra, bàn tay to của hắn cứng rắn xé y phục của cô, hắn mềm dẻo, chậm rãi vuốt ve bắt đầu dùng sức.

Lạc Tích Tuyết đau khẽ gọi, nước mắt lập tức dâng lên: “Không cần, bỏ qua cho tôi đi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi”.

Nhưng Lạc Thiên Uy đã nổi cơn điên, làm sao có thể dễ dàng thả cô ra, hắn khó có thể kiềm chế kích tình trong lòng mình, lập tức đem thân thể của cô chống đỡ bên cửa sổ, trong tròng mắt cơ hồ muốn toát ra lửa.

Hắn muốn cô, giày xéo cô, hoàn toàn đoạt lấy cô.

Hắn còn ngược lại muốn nhìn cô bị hắn đè ở phía dưới, trong lòng không phải nghĩ tới người đàn ông khác nữa.

“không, tôi không muốn, buông tôi ra”. Lạc Tích Tuyết liều mạng giãy giụa, trong dạ dày cảm thấy buồn nôn, khuấy động khiến cô hết sức khó chịu.

Cô không kiềm chế được gào lên, nhớ tới ngày thường hắn đối với cô say mê như vậy, nhớ tới lúc bọn họ nhiệt tình hoan ái, tất cả lúc đó đều trở thành nhất thời.

Miệng hắn cứ luôn miệng nói yêu cô, cũng không chút thương tiếc nào làm đau cô! ! !

Hắn căn bản không để ý tới đau đớn của cô, không để ý tới phản kháng và gào thét của cô, một lòng chỉ muốn thỏa mãn thú tính của hắn!

Thì ra hắn chưa bao giờ yêu cô, tất cả cũng chỉ là cô nghĩ lừa mình dối người mà thôi.

Lạc Thiên Uy đã hết lửa giận, cô càng kháng cự, hắn lại càng cho rằng cô vì Tiểu Vũ Trạch mà thủ thân như ngọc.

Hắn gia tăng tốc độ của ngón tay, hai luồng mềm mại bị hắn nắm, hung hăng dùng sức, Lạc Tích Tuyết lập tức thì thầm liên tục.

Thân thể như lửa nóng lập tức liền xông tới, hắn đem thân thể cô nâng lên, một tay cứng rắn tách ra hai chân cô, không để ý cô tránh nế liền cứng rắn tiến vào…..

“A ! ! !”

Lạc Tích Tuyết bị đau, ý thức được mình cuối cùng cũng bị hắn công phá.

Lạc Thiên Uy phát ra tiếng hô hưng phấn, không thể phủ nhẫn, người phụ nữ này rõ ràng mỗi lần đều đem vui vẻ cho hắn.

Hắn rốt cuộc vẫn được như ý muốn hắn vẫn muốn cô ! !

Hắn giống như đã nổi điên công kích mãnh liệt, căn bản không dừng lại được.

Toàn thân Lạc Tích Tuyết bị hắn hành hạ ra mồ hôi lạnh, hắn tho lỗ khiến cô đâu đến kêu gào sợ hãi! Khàn cả giọng!

Nhưng cuối cùng cũng bị môi của hắn ngăn chặn.

Lạc Thiên Uy giữ chặt eo nhỏ của cô, hung hăng đòi hỏi, cô càng lo lắng liều mạng né tránh, lại càng thêm đưa tới cho người đàn ông này ý muốn chiếm đoạt!

Cuối cùng, cô chỉ có thể buông tha.

Cam chịu số phận quay mặt, trận chiến này, người thua nhất định là cô, cô chống cứ còn có ích lợi gì nữa đây?

Nhìn người đàn ông phía trên chìm đắm trong khoái cảm mà thân thể cô đem đến cho hắn thì cô khổ sở cười một tiếng, khổ sở nhắm hai mắt lại.

Cam chịu số phận đi, Lạc Tích Tuyết, đây chính là cuộc sống tương lai của cô! !

Lúc bắt đầu có tia mặt trời lên, Lạc Thiên Uy mới rốt cuộc thả cô ra, ngủ thật say.

Lạc Tích Tuyết cúi đầu, phát hiện khắp nơi toàn thân cô đều là vết tích mà người đàn ông này đem cho, vết hôn màu sắc sâu cạn không đồng nhất, làm cô xấu hổ không dứt!

Cô tùy ý khoác chiếc áo đơn, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh tắm rửa.

Vừa trong lúc này đi tới, trong dạ dày lại truyền tới cảm giác buồn nôn, cô nhanh chóng chạy ra bồn cầu, ói lên ói xuống đứng lên!

Thật khó chịu! !

Bị Lạc Thiên Uy hành hạ cả đêm, mặc dù hắn bắt đầu rất thô bạo, cuối cùng về sau cũng rất dịu dàng, khiến cho cô mấy lần không kiềm chế được cùng hắn hoan ái, thế nhưng rốt cuộc vẫn là cuồng bạo, cô cũng không đồng ý, hắn liền mạnh mẽ đòi lấy, điều này làm cho lòng cô không thoải mái.

Tiếng nước chảy ào ào, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng tắm đem thân mình tỉ mỉ tắm rửa, cho đến khi rửa sạch, trên người không có mùi của hắn, cô mới mặc áo ngủ ra ngoài.

Chỉ là vừa ra ngoài, cô lại cảm thấy buồn nôn, lần nữa lại chạy vào phòng vệ sinh.

“Tích Tuyết, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”. Lạc Thiên Uy rốt cuộc phát hiện Lạc Tích Tuyết khác thường, hắn tỉnh lại, ân cần dò hỏi.

Lạc Tích Tuyết tức giận trừng mắt hắn một cái, tối hôm qua nếu không phải hắn giày vò cô, làm sao cô bây giờ lại khó chịu như vậy, đã một ngày chưa ăn cái gì, nhổ ra đều là a xít dạ dày, tiếp tục như vậy nữa khiến cô mệt lả.

“Tôi dẫn em đi bệnh viên”. Thấy cô khó chịu như vậy, Lạc Thiên Uy trong lòng tự trách một hồi.

Hắn yêu cô như vậy, nhưng mỗi lần cãi vã với cô thì cuối cùng, tình yêu của hắn cũng biến thành thương tổn.

Hắn không muốn như vậy, không có chút suy nghĩ nào, chỉ là hắn không thể khống chế được mình, đố kỵ thiêu đốt đầu óc của hắn! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.