Editor: Trâm Trần
Chiêm Mỗ Tư một tay giữ chặt hai cổ tay cô, một tay khác buông lỏng chống đỡ tại trên thân xe, động tác nhàn nhã mà thành thạo, giống như đang thưởng thức tiểu bạch thỏ vừa mới săn được, vẻ mặt tự nhiên mà chắc chắn.
Lạc Tích Tuyết xấu hổ không chịu nổi, cố gắng nhìn đi chỗ khác, không nhìn ánh mắt mập mờ của người đàn ông trước mặt này, nhưng gương mặt đã sớm nhiễm hồng.
Mà càng làm cô xấu hổ hơn là cô cư nhiên đối với nụ hôn cùng vuốt ve của anh có cảm giác? Cô quả thật không thể tha thứ cho mình.
Rõ ràng là muốn cự tuyệt, nhưng gò má ửng hồng, vẻ mặt ngượng ngùng, cùng với càng ngày càng than thể càng ngày càng nóng đã bán đứng cô.
Chiêm Mỗ Tư đùa giỡn thưởng thức vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Lạc Tích Tuyết, trong lúc lơ đãng giơ ngón trỏ nâng cằm của cô lên.
"Tích Tuyết, đến bây giờ em còn không nguyện ý thừa nhận, em đối với tôi có cảm giác sao? Tôi cũng chỉ tùy ý hôn em mấy cái, em liền thay đổi thành ra như vậy rồi hả ? Có phải là em cũng rất khát vọng tôi không?" Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai cô, thanh âm trầm thấp.
Lạc Tích Tuyết vội vàng kháng cự: "Không, tôi không có"
Nhưng Chiêm Mỗ Tư căn bản không cho cô có cơ hội kháng nghị, hắn lè lưỡi cực kỳ mị hoặc khẽ liếm dưới vành tai của cô, trong nháy mắt, một cỗ khó nói lên lời giống như điện giật làm tê dại giác quan của cô, một trận lại một trận nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
Lạc Tích Tuyết không nhịn được cật lực ngấc đầu lên, nhẹ nhàng than một tiếng kiểu mị "Ừm"
Chiêm Mỗ Tư trong miệng tràn ra nhất mạt vui vẻ cười nhẹ: "Như thế nào? Khát vọng tôi sao? Chúng ta thật lâu cũng không có làm? Không bằng hẹn ở địa phương được không?"
Lạc Tích Tuyết xấu hổ cắn môi, vừa định mở miệng cự tuyệt, nhưng Chiêm Mỗ Tư thế nhưng thừa dịp cô không chú ý, len lén đem khí nóng thổi trên lỗ tai cô.
Chiêm Mỗ Tư quen thuộc từng bộ phận nhạy cảm trên thân thể Lạc Tích Tuyết, vành tai là bộ phận nhạy cảm nhất của cô, chỉ cần nhẹ nhàng một cái, thân thể cô sẽ lo lắng run rẩy .
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, muốn tránh ra, lại bị Chiêm Mỗ Tư dọc theo cổ của cô một đường hôn xuống, che giấu thật lâu kích - tình, rốt cuộc bị hắn trêu chọc - đạo càng thêm rõ ràng .
Đáng chết, người đàn ông này thủ đoạn tán tỉnh càng ngày càng cao rồi.
Lạc Tích Tuyết khó nhịn giãy dụa thân thể, tránh né dây dưa, nhưng là, cô trốn không thoát, vô luận cô làm thế nào, hắn đều có biện pháp, hôn cô!
"Khốn kiếp, Chiêm Mỗ Tư, anh buông tôi ra! !" Cô tức giận cực kỳ hô to, thanh âm nức nở nghẹn ngào không ngừng.
Chỉ là Chiêm Mỗ Tư nơi nào chịu dễ dàng buông tha như vậy, thật vất vả mới bắt được cô, hắn đương nhiên muốn hôn cũng không đủ.
Hắn cúi người, dễ dàng bắt được đôi môi đỏ mọng, giơ tay lên nắm được cằm của cô, làm cô vạn bất đắc dĩ hé miệng, đầu lưỡi của hắn liền tiến quân thần tốc.
"Ưmh" Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên bị cướp đi, trong đầu kích thích một hồi trống rỗng, đầu căng lên.
Cô theo bản năng nghiêng đầu tránh né, lại bị Chiêm Mỗ Tư dùng sức vặn đầu qua, không cho cô có mảy may cơ hội trốn tránh.
Trong miệng cô hương thơm hơi thở mê người, tư vị ngọt ngào mềm mại, làm cho hắn không kiềm hãm được thật sâu luân hãm vào trong đó, cô càng giãy giụa càng khơi lên hứng thú của hắn.
Trong thân thể phản ứng nguyên thủy nhất càng ngày càng rõ rang, Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấy một dòng điện khuếch chuyển toàn thân, rót vào cốt tủy.
Dần dần, hắn dịu dàng triền miên hôn, trở nên cuồng mãnh mà rừng rực , môi mỏng ướt át đi xuống cổ của cô.
Đầu tiên là mái tóc, nữa là trán, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng rơi vào trên đôi môi đỏ mọng. Những nơi đi qua, hết sức triền miên, lại bọc vô hạn quyến luyến, khó có thể tan ra; vừa tựa như là một loại hương liệu, kiên nhẫn mà tỉ mỉ, mềm mại làm cho người ta như bị thôi miên, hít thở không thông.
Đầu óc Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt như bị thôi mien, bị hắn hôn như vậy hít thở không thông, ý thức cũng từ từ mà trở nên mơ hồ, căn bản không có dũng khí phản kháng.
Ngực của hắn rộng rãi bền chắc, loại cảm giác dựa dẫm này đã lâu không thấy, để cho cô giống như lại trở về ban đầu!
Cứ như vậy bị động hồi lâu, cô mới tìm lại về chút ý thức, cố gắng thanh tỉnh.
Lạc Tích Tuyết giùng giằng muốn đẩy Chiêm Mỗ Tư ra, hơi sức của hắn lớn kinh người, lồng ngực như tường đồng vách sắt, đè ở trên người của cô, khó có thể đẩy ra.
Cô cong chân lên, muốn mạnh mẽ cho hắn một cước, một cái ý niệm lại đột nhiên tùy tâm đáy xông ra.
Cô không thể làm như vậy, hiển nhiên, cô làm như vậy chỉ càng thêm chọc giận hắn, từ đó kích thích dục vọng của hắn hơn, cô biết người đàn ông này thích nhất chính là chinh phục phụ nữ hay phản kháng hắn, làm như vậy sẽ chỉ làm cô rơi vào miệng cọp.
Nhưng là, phải làm sao đây?
Cô đã đồng ý làm vợ Lãnh Khinh Cuồng, tuyệt không thể khi anh đi công tác lại phản bội anh, cùng người đàn ông khác xảy ra chuyện không nên xảy ra, nhưng thời điểm này muốn Chiêm Mỗ Tư dừng lại là không có thể!
Trong mắt Chiêm Mỗ Tư lửa nóng càng ngày càng sâu, cô mặt đỏ thắm sắc, càng giống như là chất xúc tác, để cho hắn phía dưới càng không ngừng kêu gào.
Hắn vội vàng hôn, đòi lấy, tất cả xúc giác kéo dài, nguyên thủy nhất, kích động nhất lại chân thật nhất, một đường lên trước, không có trói buộc, không có chướng ngại.
"Tích Tuyết" hắn thở hổn hển than nhẹ, trong mắt phúc mãn chỉ chứa mình cô thâm tình: "Tôi rất nhớ em, thật rất nhớ, rất nhớ em"
Hắn vươn tay, thuần thục cởi từng nút áo của cô ra, tất cả đều tới vội vàng không kịp chuẩn bị, tay ấm áp rồi tự nhiên đưa vào váy của cô, phủ ở bên hông.
Ngược lại , than thể lạnh lẽo của Lạc Tích Tuyết thời điểm tiếp xúc với bàn tay ấm áp của hắn, nhất thời run rẩy. Cô vô lực cảm thụ xúc giác như có như khôn, không biết nên né ra như thế nào.
Hắn chạm tới vừa êm ái, vừa mê người như vậy, sâu trong đáy lòng cô giờ phút này chỉ toàn lửa nóng. Nhưng là, cô không nên như vậy, cô không nên say mê, không nên luân hãm, cô cắn chặt môi, cô muốn bảo vệ tia lý trí cuối cùng.
Thời điểm tay của Chiêm Mỗ Tư hướng lên, dục vọng hóa làm một mảnh lửa nóng, ủi da thịt của cô.
"Thiên Uy, không cần"
Lạc Tích Tuyết vô lực nhỏ giọng hô, nhưng tất cả cầu khẩn ở trong mắt Chiêm Mỗ Tư cũng hóa thành kiểu cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hắn hôn càng thêm bá đạo, đôi tay kia cũng bá đạo đặt lên ngực cao vút của cô, tùy ý xoa nắn.
"Không cần, không cần" Lạc Tích Tuyết muốn ra sức phản kháng kích động, chỉ có thể chống lại than thể đang có phản ứng này.
"Muốn! !" Hắn bá đạo nói xong, lại một lần nữa đem lấy nức nở nghẹn ngào của cô nuốt vào trong miệng.
Lạc Tích Tuyết quay đầu đi, hắn liền truy đuổi mà đến, cô lần nữa quay đầu, hắn lại càng theo tới, cô cố gắng lắc trái lắc phải, hắn liền tìm khe hở tập kích cổ của cô, cô cuối cùng không tránh thoát đụng chạm, đánh không lại trí mạng dịu dàng này.
Chợt, cô mở mắt, nhìn vẻ mặt mê loạn của Chiêm Mỗ Tư, nghĩ tới một phương pháp hữu hiệu.
Lạc Tích Tuyết khóe miệng cười cười, thoáng qua trong mắt nhất mạt sáng loáng, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, tìm hôn lên bờ môi của hắn.
Lấy được đáp lại, Chiêm Mỗ Tư càng thêm hưng phấn, hắn hôn càng thêm mãnh liệt, bàn tay không an phận chu du khắp than thể của cô.
Lạc Tích Tuyết nhận lấy nụ hôn của hắn, thậm chí nhỏ giọng thân ngâm lên , vậy mà, từ trong miệng cô lại là một cái tên khác.
"Lãnh Khinh Cuồng"
Chiêm Mỗ Tư bỗng chốc dừng lại chiếm đoạt, hắn đột nhiên mở con ngươi đỏ thắm ra, khó có thể tin quát:
"Người nào? Em ở đây kêu tên người nào?"
Lạc Tích Tuyết nhắm mắt không nói, nhưng ánh mắt Chiêm Mỗ Tư quá mức rừng rực, làm cô cảm thấy như gánh nặng.
"Lạc Tích Tuyết, em lại dám ở dưới người của tôi, kêu tên người đàn ông khác?" Chiêm Mỗ Tư giận không kềm được, một tay nắm được cằm của cô, chất vấn.
Lạc Tích Tuyết không trả lời, chỉ là hận nhìn chằm chằm hắn.
Không khí ở thời điểm này ngưng kết xuống âm độ, mới vừa nãy không khí mập mờ không rõ giờ phút này đều tiêu tán hết, thay vào đó là sự lạnh lung đến nghẹt thở.
"Em mới vừa rồi kêu ai?" Chiêm Mỗ Tư dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, hắn tức giận đằng đằng nói,"Tôi cho em cơ hội, nghĩ xong lại nói."
Lạc Tích Tuyết cười nhạt : "Anh mới vừa rồi không phải nghe rất rõ ràng sao? Tôi gọi là Lãnh Khinh Cuồng, không phải anh!"
Chiêm Mỗ Tư chợt cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn nắm chặt hai vai của cô: "Tại sao? Em tại sao lại gọi tên của hắn ta? Chẳng lẽ những năm này em cùng hắn"
"Anh nói không sai, tôi vài năm này vẫn luôn cùng Lãnh Khinh Cuồng ở trên giương làm loại chuyện này, đáp án này anh hài lòng chưa?" Lạc Tích Tuyết không sợ nhìn thẳng hắn.
"Các ngươi" Chiêm Mỗ Tư tức giận cặp mắt bốc lửa, hận không được cho cô một bạt tai, cô thế nhưng đã hoàn toàn phản bội hắn.
Nếu như lần đầu tiên là trả thù, vậy sau này nhiều lần như vậy là cái gì? Chẳng lẽ cô đã yêu Lãnh Khinh Cuồng sao?
Hắn giơ tay lên, một cái tát muốn đánh xuống, nhưng cuối cùng, hắn không có nhẫn tâm.
Lạc Tích Tuyết trên mặt là một mảnh lạnh nhạt: "Thiên Uy, tôi sớm đã nói với anh, giữa tôi và anh là không thể nào!"
Cô đã là người phụ nữ của Lãnh Khinh Cuồng, Lạc Thiên Uy đối với cô mà nói chẳng qua là quá khứ.
Thấy Chiêm Mỗ Tư không nói, Lạc Tích Tuyết biết hắn hơn phân nửa là bỏ qua, đàn ông mà, vĩnh viễn đều cho rằng mình chạm qua bao nhiêu người phụ nữ cũng không có việc gì, nhưng người phụ nữ cua hắn phải đối với hắn trước sau chung thủy.
Giống như cô bây giờ đã bị đàn ông khác chạm qua, hắn là sẽ không cần, như vậy cũng tốt, tránh khỏi bọn họ tiếp tục dây dưa.
Lạc Tích Tuyết chuẩn bị xuống xe, Chiêm Mỗ Tư lại một phát bắt được cánh tay của cô, sức lực to lớn cơ hồ muốn đem nó bẻ gảy: "Tại sao? Tại sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy? Tôi vẫn cho là, em vĩnh viễn chỉ thuộc về tôi, tại sao lại để cho hắn đụng em? Tại sao muốn cùng hắn ở chung một chỗ? Tại sao?"
Lạc Tích Tuyết chỉ là châm chọc nhìn hắn: "Lạc Thiên Uy, hai chúng ta hai năm không gặp mặt rồi, anh dám nói với tôi trong hai năm qua vẫn vì tôi thủ thân như ngọc, một người phụ nữ cũng không có chạm qua sao? Cho nên tôi cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung một chỗ, tất cả đều là bởi vì anh cưới Tống Khuynh Vũ, có phải là anh đã thật sự kết hôn hay không, tôi còn muốn đợi anh,đợi anh đến nói với tôi là hai người kết hôn là giả, nhưng kết cục thì sao chứ?"