Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 147: Chương 147: Giết anh đi, Tích Tuyết




Editor: lovelygirl262

"Tử Nhan, gọi bác sĩ tư gia đến đây?"Phương Tiêu Thần thấy Lạc Thiên Uy ngã thoi thóp trên vũng máu, ra lệnh cho cô gái nhỏ bên cạnh.

Phương Tử Nhan ngớ ra, đi làm theo lời cha.

"Cha?"Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn cha, vốn cho là ông sẽ giết Lạc Thiên Uy, không nghĩ đến ông ngược lại cứu hắn.

"Con đừng hiểu làm, cha cứu hắn, bất quá là thấy hắn đối với con có mấy phần tình cảm chân thành, nhưng con muốn ở chung một chỗ với hắn, cha tuyệt đối không đồng ý." Phương Tiêu Thần ánh mắt thâm trầm nói.

Lạc Tích Tuyết nuốt xuống nước mắt, phấn khởi gật đầu: "Cảm ơn cha, cảm ơn cha."

"Tốt lắm, người đâu, đưa tiểu thư về phòng." Phương Tiêu Thần vô tình nói, ông sẽ không để con gái của mình, ở lại bên cạnh kẻ thù.

Vài vệ sĩ bước lên, mang Lạc Tích Tuyết dẫn đi.

Lạc Thiên Uy kéo ống tay áo cô thật chặt, cũng giống như không kéo, cuối cùng cô vẫn rời đi.

Lạc Tích Tuyết hiểu, đây đã là điều cha nhượng bộ lắm rồi, nếu không phải nể mặt mình, theo như thù hận của cha với Lạc gia, làm sao có thể bỏ qua khi Lạc Thiên Uy tự động đưa đến cửa, cô biết rõ trong lòng cha rất khó chịu.

Có thể giữ được tính mạng Lạc Thiên Uy, cô cũng không dám vọng tưởng gì nữa, chỉ cần hắn có thể bình an rời khỏi, cô đã yên lòng.

Sau khi Lạc Tích Tuyết đi, Phương Tiêu Thần để bác sĩ chữa trị cho Lạc Thiên Uy, đơn giản xử lý vết thương, thân thể hắn cũng hơi khôi phục một chút, Phương Tiêu Thần bảo thuộc hạ đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là ông và Lạc Thiên Uy.

"Tiểu tử, cậu có thể đi, nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, đừng trở lại làm phiền Tích Tuyết, nó với cậu là không thể." Phương Tiêu Thần nghiêm khắc cảnh cáo.

Lạc Thiên Uy yếu ớt mở miệng: "Tôi yêu cô ấy, sẽ không vứt bỏ cô ấy!"

Phương Tiêu Thần không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lẽo để lại một câu: "Trừ khi tôi chết, nếu không đời này cậu cũng đừng vọng tưởng đến gần con gái tôi." Nói xong, ông xoay người rời khỏi.

Đêm hơi lạnh, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng thật lâu không ngủ được, trong lòng cô lo lắng cho Lạc Thiên Uy, không biết thương thế của hắn thế nào.

Nhưng cha không cho phép cô gặp hắn, cha nói nếu cô đi gặp hắn, ông liền lấy mạng Lạc Thiên Uy.

Nghe lời cảnh cáo, cô không dám gần hắn thêm nữa.

"Chị Tích Tuyết, sao chị còn chưa đi nghỉ?" Phương Tử Nhan đúng lúc đi ngang qua, thấy Lạc Tích Tuyết một mình ngồi trước giường ngẩn người, không khỏi đẩy cửa vào.

"Chị..." Lạc Tích Tuyết nhìn Phương Tử Nhan khờ khạo ngây thơ, cũng không biết trả lời cô như thế nào, suy cho cùng Lạc Thiên Uy cũng là hung thủ giết mẹ cô.

"A, em đoán, chị nhất định đang suy nghĩ về cái người tên Lạc Thiên Uy đúng không?" Con ngươi Phương Tử Nhan xoay chuyển, cười hỏi: "Chị Tích Tuyết, chẳng lẽ chị yêu hắn?"

"Chị không có, em đừng nói lung tung." Lạc Tích Tuyết khẩn trương che miệng Phương Tử Nhan.

Phương Tử Nhan kéo xuống, giống như rất có kinh nghiệm nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải chị yêu hắn, tại sao lại lo lắng cho hắn, lo lắng đến không ngủ được? Hơn nữa trước kia hắn đối với chị như vậy, chị không những không giận hắn, ngược lại vẫn còn muốn hắn, đủ để chứng minh chị thích hắn!"

Lạc Tích Tuyết hạ lông mi: "Chị chỉ là nghĩ anh ấy tìm kiếm chị vất vả thôi!"

"Nếu chị không muốn hắn chịu khổ, tốt nhất tự mình đi khuyên hắn rời khỏi, cha vừa mới thả hắn đi, nhưng chính hắn không muốn đi, nhất định phải dẫn chị cùng nhau rời khỏi!" Phương Tử Nhan có lòng tốt nhắc nhở cô.

Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, lo lắng nói: "Không được, cha không cho chị gặp anh ấy, nếu để cha biết chị đi gặp anh ấy, ba nhất định sẽ giết anh ấy!"

"Cha biết sẽ giết hắn, nhưng nếu cha không biết thì sao? Chỉ cần không để cho cha biết, không được sao?" Phương Tử Nhan nhún vai, thấp giọng để sát vào bên tai Lạc Tích Tuyết.

"Như vậy có thể không?" Lạc Tích Tuyết do dự cắn môi.

"Dĩ nhiên là không thành vấn đề, em nghe được, ngày mai cha sẽ đi Singapore thảo luận chuyện làm ăn, từ Nam Mĩ đến Singapore ít nhất cũng một tuần, chị nhân khoảng thời gian này, đi nói chuyện với hắn đi." Phương Tử Nhân nghiêm túc nói.

Lạc Tích Tuyết dựa vào mép gường, trong lòng suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Ừ, đây là biện đáp duy nhất."

Ngày thứ hai, Phương Tiêu Thần ngồi máy bay riêng rời khỏi.

Trước khi đi ông còn đặc biệt căn dặn, muốn vệ sĩ trông chừng thật kỹ, không cho Lạc Tích Tuyết gặp Lạc Thiên Uy.

Nhưng dựa vào tính cách tinh quái của Phương Tử Nhan, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp.

Cô và Lạc Tích Tuyết đổi quần áo cho nhau, rồi dùng cách khác để thu hút sự chú ý của vệ sĩ, cứ như vậy qua được cửa ải, làm cho Lạc Tích Tuyết vào phòng được của Lạc Thiên Uy rồi đóng cửa lại.

"Tích Tuyết?" Lạc Thiên Uy vẫn ở trong phòng suy nghĩ làm thế nào có thể gặp được cô, không nghĩ đến vừa ngẩng đầu, người ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện trước mắt mình.

"Thiên Uy!" Lạc Tích Tuyết chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt u sầu nhìn hắn: "Tôi đến kết thúc ân oán giữa chúng ta."

Vừa nói, cô móc ra từ trong túi một cây súng lục, chỉa vào ngực Lạc Thiên Uy.

Lạc Thiên Uy nhìn mũi súng cô hướng về phía ngực mình, giống như được giải thoát cười một tiếng: "Cầm nó...giết anh đi, cảm ơn!"

Lạc Tích Tuyết sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Anh thật muốn tôi giết anh?"

Trong mắt Lạc Thiên Uy lấp lánh nước mắt, buồn bã thở dài: "Anh biết em không thương anh, nhưng anh không thể không có anh, nếu em không chịu ở cùng một chỗ với anh, vậy thì cầm nó giết anh đi, anh có thể chết trong tay người phụ nữ mình yêu nhất, kiếp này cũng không tiếc."

Lạc Tích Tuyết cau mày, tức giận nói: "Lạc Thiên Uy, anh có thể đừng cố chấp như vậy hay không?" Vừa nói, cô đã đau đớn nghẹn ngào.

Lạc Thiên Uy nhìn bộ dạng thương tâm của cô, trong lòng đau xót: "Nếu như anh chết, có thể làm cho lòng em dễ chịu hơn, em hãy giết anh đi. Anh sẽ không trách em, Tích Tuyết, anh yêu em như vậy, làm sao lại trách em được."

"Ngu ngốc!" Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại khóc nức nở, mang súng lục trên tay nhét vào trong tay Lạc Thiên Uy, rồi lùi lại sau: "Cầm nó, anh đi đi, sau này tôi không muốn gặp lại anh."

"Không!" Lạc Thiên Uy ngăn cô muốn ra khởi cửa, chăm chú nhìn cô, kiên trì nói: "Nếu như, em không đi cùng anh, anh nhất định sẽ không đi."

"Đủ rồi, Lạc Thiên Uy, anh hãy tha cho tôi đi." Lạc Tích Tuyết khó chịu bịt lỗ tai: "Tôi sắp điên thật rồi."

"Tích Tuyết." Lạc Thiên Uy cắn răng, gằn từng chữ: "Nếu như, em không đi cùng anh, anh sẽ không đi, anh thà rằng rơi vào tay cha em chịu khổ, chí ít như vậy, anh còn có thể gặp được em."

"Anh có thể đừng nổi điên như vậy được hay không." Lạc Tích Tuyết không biết làm sao, vừa định nói thêm gì đó, đúng lúc có vệ sĩ đi vào, thấy hai người ở chung một chỗ.

Lạc Tích Tuyết sốt ruột đẩy Lạc Thiên Uy, lớn tiếng nói: "Ngu ngốc, Lạc Thiên Uy, anh cái tên ngốc này, anh đi mau."

Không đợi Lạc Thiên Uy lên tiếng, đã có nhóm vệ sĩ chạy đến, bao vây ở cửa.

Lạc Tích Tuyết lúc nguy cấp chợt nảy ra một cách đối phó hữu hiệu, kéo tay cầm súng của Lạc Thiên Uy chỉa vào đầu mình, thấp giọng nói với anh: "Giữ chặt hai bên tôi, để bọn họ thả anh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.